Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 665 - Chương 665: Không Được Cướp! Đó Là Cảnh Sát Đấy

Chương 665: Không Được Cướp! Đó Là Cảnh Sát Đấy Chương 665: Không Được Cướp! Đó Là Cảnh Sát ĐấyChương 665: Không Được Cướp! Đó Là Cảnh Sát Đấy

Nghe nói A Vượng có thể ăn được bánh gato, đám trẻ ngưỡng mộ đến mức tròng mắt suýt chút nữa thì rớt ra ngoài.

Tô Niệm Tinh liếc mắt quan sát một vòng, có một bé trai đang nhìn tất cả những việc này với ánh mắt ghen ty, nó xông qua đây định cướp nhưng lại bị mẹ của nó ghì chặt lại: 'Không được cướp! Đó là cảnh sát đấy!"

Ngay khi bé trai kia định xông qua đây, A Vượng sợ rụt cổ lại, đợi khi đối phương bị mẹ dùng sức cản lại, cậu bé mới dám bước qua, mà bé trai kia thì lại vừa đấm vừa đánh vào tay mẹ mình.

"Đi nào! A Vượng, chúng ta về nhà ăn bánh gato nhé!" Tô Niệm Tinh nở nụ cười mỉm đầy khiêu khích với bé trai kia: "Cái này này ngon lắm đó, vừa ngọt vừa mềm cứ như đám mây ấy."

A Vượng được một bàn tay ấm áp nắm lấy, đi được vài bước lại quay đầu nhìn thấy bà nội, đối phương gật đầu với cậu bé, lúc ấy cậu bé mới dám dùng sức nắm lại.

Giám sát Lương đi lên nắm lấy một bàn tay còn lại của cậu bé: "Chú là chú của cháu! Lương An Bác, giám sát Lương."

Bên trái và bên phải của A Vượng được hai bàn tay to nắm lấy, cậu bé cảm thấy an tâm chưa từng có, khi lại đối diện với ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn học, đột nhiên hai mắt cậu bé đỏ hoe.

Bé trai kia đợi ba người họ đi được vài mét cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà gào khóc oa oa: "Con cũng muốn ăn bánh gato."

Mẹ của đứa trẻ này lập tức vả nó một cái: 'Ăn cái gì mà ăn! Ai kêu cô của mày không mua cho mày ăn chứt”... "Chị A Tinh ơi, hôm nay không phải sinh nhật của em, tại sao lại ăn bánh gato vậy ạ?" A Vượng nhanh chóng làm thân với Tô Niệm Tinh, cũng biết bọn họ không phải là cô và chú của mình thật.

Tô Niệm Tinh cầm dao cắt bánh gato: "Không nhất thiết cứ phải sinh nhật thì mới có thể ăn, bây giờ cũng được mà. Chị A Tinh muốn A Vượng ngày nào cũng thật vui vẻ, nào! Chúng ta tới cắt bánh gato thôi!"

Cô cẩn thận cắt cái bánh, A vượng mang một phần cho bà nội trước rồi mang một phần cho giám sát Lương, vì giám sát Lương vẫn luôn trưng vẻ mặt không có cảm xúc gì, cũng không nói chuyện cho nên cậu bé có hơi sợ nhưng vẫn to gan chào hỏi anh: "Chú Lương, chú ăn đi ạ!"

Giám sát Lương nhận lấy rồi lại móc một con ếch bằng giấy từ trong túi áo ra: "Gọi anh đi, cái này cho em đấy."

A Vượng nhìn con ếch rồi lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cậu bé rối rắm một lúc rồi cuối cùng món đồ chơi ấy vẫn chiếm thế thượng phong.

A Vượng kêu một tiếng với vẻ sợ hãi: "Anh A Lương."

Giám sát Lương cuối cùng cũng hài lòng, xoa đầu cậu bé: "Ngoan."

Mỗi một người một miếng bách mà vẫn còn thừa lại một nửa, Tô Niệm Tinh cất chiếc bánh vào trong hộp: "Phần còn lại cất vào tủ lạnh để ngày mai ăn tiếp nhé."

A Vượng cầm cái bánh mà cười híp cả mắt, trông giống một con mèo nhỏ ăn vụng: "Bánh ngọt thật đấy ạ!"

Tô Niệm Tinh thấy cậu bé cuối cùng cũng lộ ra vẻ ngây thơ và hoạt bát của trẻ nhỏ lập tức cũng cười theo: "Sau này nếu có người nào bắt nạt em thì cứ đến quán Tô Thần Toán tìm chị, chị sẽ trút giận cho em."

Sau đó cô lại chỉ vào giám sát Lương: "Anh ấy là giám sát cấp cao, em cứ nói với các bạn cùng lớp rằng anh ấy là chú của em, tụi nó sẽ không dám bắt nạt em nữa đâu.

A Vượng cầm miếng bánh kêu to một cách đầy khoa tưởng: "Anh A Lương là giám sát ạ? Anh giỏi thết"

Phim cảnh sát bắt cướp ở Hương Giang vẫn luôn nổi như cồn, ở độ tuổi này của A Vượng thích nhất là chính là cảnh sát, vừa rồi còn cảm thấy giám sát Lương rất dữ tợn nhưng bây giờ nhìn anh lại như nhìn thấy anh hùng vậy: "Anh A Lương ơi, anh đã từng bắt rất nhiều người xấu rồi phải không?”

Giám sát Lương thấy bé trai nhỏ bám ôm cánh tay mình, không nhịn được mà gật đầu: "Đúng rồi, từng bắt nhiều người lắm. Nếu như có người bắt nạt em thì em cũng có thể nói với anh, anh A Lương sẽ đánh bọn họ giúp eml"

A Vượng há to miệng: “Anh A Lương thật lợi hại!"

Tô Niệm Tinh đúng lúc đặt vấn đề: "Nếu ở trường học bọn em có người bắt nạt em thì em cũng có thể nói với anh A Lương, anh ấy sẽ trút giận cho em.

A Vượng cúi đầu với vẻ hơi sợ hãi: "Chửi mắng có tính không ạ?"

"Đương nhiên có tính rồi." Tô Niệm Tinh gật đầu: "Nếu em cảm thấy mấy lời mà nó chửi em khiến em nghe vào rất khó chịu, rất chói tai thì em cũng có thể nói với bọn chị."
Bình Luận (0)
Comment