Chương 666: Có Phải Có Người Đã Mắng Chửi Em Không
Chương 666: Có Phải Có Người Đã Mắng Chửi Em KhôngChương 666: Có Phải Có Người Đã Mắng Chửi Em Không
Cô hỏi dò: "Có phải có người đã mắng chửi em không?"
A Vượng mím môi mà không nói gì cả.
Tô Niệm Tinh cũng không làm khó cậu bé: "Ăn bánh đi đã"
Cô và giám sát Lương đưa mắt nhìn nhau, xem chừng a Vượng vẫn chưa tin tưởng bọn họ, hoặc có lẽ là vì cậu bé nhát gan, sợ hãi.
Ăn xong miếng bánh và từ chối khéo léo lời mời giữ họ lại ăn cơm của bà A Lan, Tô Niệm Tinh và giám sát Lương trở về.
"Tiếng Quảng Đông gọi dì (tiểu di) thế nào vậy?"
Giám sát Lương hơi sững sờ, sau đó đáp lời: "Dì (di ma) hoặc là di tử."
Tô Niệm Tinh gật đầu tỏ vẻ đã ghi nhớ, sau đó vỗ vào cánh tay anh một cái: "Anh đã làm thân với mấy phụ huynh học sinh kia rồi, cảm thấy có những đứa trẻ nào bắt nạt A Vượng?"
"Phần lớn các phụ huynh học sinh đều không tội, chỉ có một người cực kỳ khác, phải tới thêm vài lần mới được." Giám sát Lương nghiêng đầu nhìn cô: "Nếu cô không rảnh thì cứ để tôi tới một mình cũng được."
Tô Niệm Tinh cũng không có việc gì khác: "Vẫn nên đi chung thì hơn.'...
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tô Niệm Tinh tới quán ăn vừa vặn gặp được bà A Lan đang ở trong quán nói chuyện với các hàng xóm láng giềng.
"Giám sát Lương lớn lên cao lớn uy mãnh, cậu ấy vừa bước qua đó là toàn bộ học sinh đều nhìn A Vượng với ánh mắt ngưỡng mộ ngay, sau này tụi nó cũng không còn dám bắt nạt A Vượng nữa cho mà xem."
"Đúng rồi! Giám sát Lương chính là một người nhiệt tình có tiếng mà, cậu ấy còn là anh hùng đã bắt giữ Diệp Thắng Thiên nữa đó."
Các hàng xóm lại không tiếc lời khen ngợi giám sát Lương.
Bà A Lan cũng khen Tô Niệm Tinh: "Lớn lên xinh xắn, lòng dạ cũng tốt, cô ấy với giám sát Lương trông xứng đôi ghê."
Các hàng xóm tôi nhìn bà, bà nhìn tôi, trước đây bọn họ cũng nghĩ như vậy nhưng người trong cuộc lại luôn phủ nhận.
Tô Niệm Tinh nghe thấy bà A Lan lại đi làm mai lung tung, bèn đi qua đó ngắt lời bọn họ: "Bà A Lan, sau này nếu như cháu trai bà còn bị bắt nạt thì nhất định phải nhớ nói với chúng cháu đấy, mọi người đều là hàng xóm láng giềng, có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp."
Các hàng xóm cũng bày tỏ thái độ theo.
"Đúng đúng! Cùng chống lưng cho A Vượng."
"Đúng đó! Sau này nếu giám sát Lương không rảnh thì tôi sẽ tới cổng trường xem sao. Tuy rằng trông tôi không cao lớn bằng giám sát Lương nhưng ít nhất thì tôi cũng là một người đàn ông mà." Anh Minh gông cứng cánh tay của mình lên: "Đánh một thằng oắt con hư đốn cũng không thành vấn đề."
Bà A Hương rối rít cảm ơn mọi người: "Có mọi người giúp đỡ, tôi thật sự rất biết ơn."
Tô Niệm Tinh gọi điện cho giám sát Lương để cảm ơn anh.
Đâu bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười của giám sát Lương: "Tôi đang định gọi điện cho cô đây nhưng không ngờ cô lại gọi tới trước. Có phải cô bói ra được đất của Suy Tử Vân có thể bán được không?”
Đôi mắt của Tô Niệm Tinh lập tức sáng ngời: "Thật đấy hả? Bán lúc nào vậy? Bán được bao nhiêu tiên? Có phải bán cho Quách Xương Thắng không?"
Cô liên tiếp nã pháo vài lần, câu hỏi cứ nối tiếp nhau không dừng khiến giám sát Lương hoàn toàn không biết nên trả lời câu hỏi nào trước.
Đợi cô hỏi xong rồi, anh mới mở miệng đáp: "Tối hôm qua đã bán được rồi, đến hôm nay đi làm tôi cũng mới biết tin. Tổng số tiền là ba mươi lăm tỷ tám, nhưng Suy Tử Vân cũng không lấy hết toàn bộ số tiền mà anh ta đem đi đầu tư cổ phiếu, chỉ giữ lại năm tỷ cho mình. Đất không được bán cho Quách Xương Thắng mà là hợp tác cùng khai thác với nhà họ Trịnh, không biết cô có ấn tượng gì với nhà họ Trịnh không?"
Nhà họ Trịnh?
Tô Niệm Tinh lập tức hiểu ra ngay.
Nhà họ Trịnh không phải chính là một trong tứ đại gia tộc bất động sản hay sao, còn là đối thủ cạnh tranh của Quách Xương Thắng, tức là đối thủ một mất một còn luôn.
Nghe nói người vợ đầu tiên của Quách Xương Thắng đã gả cho Trịnh Ích Dân. Hai người họ cũng được tính là tình địch từ đâu. Cả đời này có khả năng không thể nào hòa hợp nổi.
"Suy Tử Vân cũng là một người rất có đầu óc. Anh ta biết mình không đấu lại được Quách Xương Thắng cho nên mới hợp tác với đối thủ của ông ta." Tô Niệm Tinh không nhịn được mà khen ngợi Suy Tử Vân.
Giọng nói của giám sát Lương nghe có hơi kỳ quái: 'Không phải anh ta nghĩ ra đâu."
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra: "Đó là ý tưởng của sir Trương hả? Anh ta đúng là một quân sư giỏi đấy, Suy Tử Vân đã quyên góp bao nhiêu tiền cho đồn cảnh sát vậy?"