Chương 670: Bé Ngoan
Chương 670: Bé NgoanChương 670: Bé Ngoan
Hiệu trưởng ngỏ ý sẽ cân nhắc đến việc chuyển Kiệt Tử sang lớp khác, còn chủ nhiệm lớp sẽ bị phạt tiên: "Cho chủ nhiệm lớp thêm một cơ hội nữa đi, cô ấy là người mới, da mặt mỏng, không giỏi xử lý rắc rối với phụ huynh, sau này nhất định sẽ tăng cường quản lý hơn."
A Vượng kéo cánh tay của Tô Niệm Tinh: "Chị A Tinh, giáo viên tốt lắm ạ."
Tô Niệm Tinh thấy A Vượng thích giáo viên chủ nhiệm này như vậy, nếu đổi một giáo viên khác cũng chưa chắc đã tốt hơn cô này, nên chỉ đành bảo: "Vậy cho cô ta thêm một cơ hội nữa, lần này nếu còn không phân rõ phải trái trắng đen đã đổ oan cho A Vượng thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu."
Chủ nhiệm lớp đỏ bừng mặt xin lỗi A Vượng.
Trên đường trở về, bà A Lan lấy tiền bồi thường ra mua thạch rau câu mà A Vượng thích ăn nhất cho cậu bé.
A Vượng chia cho Tô Niệm Tinh và giám sát Lương mỗi người hai cái: "Cái này ngon lắm đấy ạ"
Tô Niệm Tinh có thể cảm giác được sau khi Kiệt Tử bị trừng phạt, tâm trạng của A Vượng đã trở nên cởi mở hơn rất nhiều rồi, nói chuyện cũng có tự tin hơn.
Cô xoa đầu cậu bé, hỏi: "Tại sao lại muốn tha thứ cho chủ nhiệm lớp vậy? Cô ta không thể xử lý công bằng, lại còn đổ oan cho A Vượng, không phải là giáo viên tốt mà."
A Vượng nghiêng cái đầu nhỏ: "Nhưng cô Trần tốt lắm ạ, sau khi cha mẹ em qua đời, cô ấy còn cho em kẹo ăn, nói rằng cha mẹ em ở trên trời đang nhìn em, kêu em nhất định phải chăm chỉ học hành." Đứa trẻ này rất lương thiện, tâm lý cũng nhạy cảm, nhớ kỹ một một hành động tốt của người khác đối với mình.
Cô vỗ nhẹ lên đầu cậu bé: "Bé ngoan."
Giám sát Lương ngồi xổm xuống nhắc nhở cậu bé: "Nếu như còn có người nào bắt nạt em nữa thì em nhất định phải nói thật với giáo viên, nếu như em chịu giải thích cho mình thì giáo viên chắc chắn cũng sẽ không chỉ nghe mỗi lời của Kiệt Tử."
Tuy rằng chủ nhiệm lớp kia có điều sai nhưng A Vượng cũng không phải không có một chút vấn đề nào cả. Cậu bé quá mức nhát gan, không chịu biện minh cho mình là không được, cậu bé phải tự mình đứng dậy mới được.
A Vượng cúi gục đầu rồi gật nhẹ một cái.
Tô Niệm Tinh và giám sát Lương tiễn bọn họ đến dưới tòa nhà chứ không lên trên nữa. Giám sát Lương vẫn chưa đến giờ tan làm, anh xin nghỉ để qua đây.
Còn Tô Niệm Tinh phải về quán ăn vì cũng sắp đến giờ cơm tối rồi, cô phải về quán giúp nữa.
"Hay là mai anh đừng tới nữa? Cứ xin nghỉ mãi cũng không ổn đâu.' Tô Niệm Tinh lo lắng làm lỡ dở công việc của anh.
Giám sát Lương nở nụ cười: "Gần đây không có vụ án nên có thể về sớm, nếu như có án thì quả thật không đi được."
Hai người đi đến ngã tư, Tô Niệm Tinh đưa hai hộp thạch rau câu cho anh: "Tôi không thích ăn đồ ngọt, anh ăn đi, đừng lãng phí tấm lòng của thằng bé."
Giám sát Lương nhận lấy: "Được."
Hai người tách ra ở ngã tư. Tô Niệm Tinh đi ngang qua một cửa tiệm ghi âm và ghi hình nghe thấy có bài hát mới bèn một một chiếc đĩa CD, mở ở quán ăn cho mọi người cùng nghe.
Tám giờ tối, Suy Tử Vân với tinh thần phơi phới đi từ bên ngoài vào trong quán. Anh ta mặc một bộ tây trang cao cấp được cắt may rất vừa người, có thể che lấp toàn bộ khuyết điểm trên cơ thể anh ta và tôn lên tỉ lệ vóc dáng của người mặc.
Khỏi phải nói, làn da của anh ta rất hợp với bộ tây trang, vừa mới đi vào, các hàng xóm đều cho rằng anh ta là cậu ấm của nhà nào đó mà không phải là tên bán bảo hiểm.
Phía sau Suy Tử Vân còn có hai vệ sĩ nữa, đều đang nhìn xung quanh với vẻ mặt cảnh giác.
Hứa Bát San trông thấy Suy Tử Vân cũng không thể ngay lập tức nhận ra được đối phương, thẳng cho đến khi Suy Tử Vân gọi tên cô ta, cô ta nhìn rất lâu mới nhận ra được: “Anh chính là Suy Tử Vân?"
Sao đột nhiên lại biến thành như vậy?
Cũng quá khó tin rồi đó.
Cô ta dám nói nếu Suy Tử Vân mặc bộ này về Lệ Chi Oa thì mấy thôn dân kia cũng không có một ai có thể nhận ra được cô ta.
Suy Tử Vân đã có tiền rồi, con người cũng trở nên tự tin hơn, anh ta chỉnh lại quần áo: "Là tôi đây, tôi tới tìm đại sư, cô ấy có ở đây không?”
Hứa Bát San gật đầu rôi nhường đường cho anh ta.
"Sao anh lại tới đây vậy?" Tô Niệm Tinh chỉ vào điện thoại: "Trước đó tôi đã gọi điện cho giám sát Lương, biết được đất của anh đã được bán xong rồi, chúc mừng anh nhé."