Chương 684: A Hỉ Tới Rồi Kìa
Chương 684: A Hỉ Tới Rồi KìaChương 684: A Hỉ Tới Rồi Kìa
Lượn một vòng quanh trung tâm thương mại xong, giám sát Lương và Tô Niệm Tinh quay trở về quán ăn, sắc trời đã không còn sớm nên các hàng xóm láng giêng đều đã đi hết cả rồi, chỉ còn lại vài vị thực khách lẻ tẻ đang dùng bữa. A Trân đang nhàm chán vô vị tính toán sổ sách thì nghe thấy có người đi vào, cô ta theo bản năng ngẩng đầu lên, sau đó cả người lập tức sững sờ.
Tô Niệm Tinh trông thấy cô ta lại mê trai nữa rồi, bèn gõ nên mặt quầy thu ngân: "Cho một phần cơm tôm và một phần cơm rau xanh với nấm hương đi, thêm hai bát canh cải thảo luộc nữa nhé."
A Trân thu hồi tâm nhìn với vẻ lưu luyến không rời, sau đó gân cổ hét ra đẳng sau rồi lại quay đầu nhìn vê phía Tô Niệm Tinh: "Chị chủ, đây là..."
Cô ta dựng ngón cái, thợ trang điểm khác phối quần áo đều là đổi mặt còn chị chủ thì đổi đầu đổi mặt, đến ngay cả khí chất cũng đổi luôn. Bây giờ còn ai dám nói sir Lương trông như hơn ba mươi tuổi nữa?
Rõ ràng chỉ là một chàng trai trẻ mới ngoài hai mươi mà thôi.
A Trân bắn ra bong bóng màu hồng: "Chị chủ này, cô thật sự không thấy rung rinh sao?”
Nếu sir Lương nhìn trúng cô ta thì cô ta có thể mê mẩn gương mặt này cả đời luôn được mất.
Tô Niệm Tinh ho nhẹ một tiếng: "A Hỉ tới rồi kìa?"
A Trân lập tức thu lại vẻ mê trai mà nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Chị chủ, các cô ngôi xuống trước đi, tôi sẽ mang đồ ăn lên cho cô ngay lập tức."
Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía cửa nhưng nào có thấy bóng dáng của A HỈ đâu, chị chủ lừa người!
Tô Niệm Tinh mang hai bát canh ra bàn trước, Hứa Bát San bưng hai đĩa cơm đi qua đó.
Ăn được lưng lửng bụng rồi, giám sát Lương hỏi cô: "Buổi trưa cô gọi điện cho tôi nói có chuyện, là chuyện gì vậy?”
Tô Niệm Tinh vui vẻ: "Chuyện tốt đó!"
Cô nói lại chuyện mình đã khai quang tòa nhà mới cho Hà tiên sinh: "Ông ta tặng tôi hai tấm voucher có thể được giảm 20%, tiết kiệm được không ít tiền đó, tôi tặng anh một tấm này."
Giám sát Lương mỉm cười: "Hửm? Trùng hợp như vậy sao?"
Tô Niệm Tinh nghi ngờ, anh có ý gì vậy?
Giám sát Lương nói lại tin tức mà mình đã nhận được vào buổi chiều: "Không phải Quách Vân Khởi đã quyên góp một trăm năm mươi triệu cho đồn cảnh sát Vịnh Đồng La hay sao?
Đồn cảnh sát chúng tôi dự định dùng nó để xây nhà phúc lợi, chỉ cần là cảnh sát đã vượt qua thời gian thích ứng ba năm đều có thể nộp đơn xin. Giá nhà cũng sẽ rẻ hơn ở bên ngoài một chút.
Chuyện lần này cũng có công lao của tôi cho nên cảnh ti Trần nói tôi có thể mua hai căn, nhưng cô cũng biết đấy, bình thường tôi có thói quen mua nhà nên trong tay không còn lại bao nhiêu tiền."
Tô Niệm Tinh nhíu mày: "Có phải anh đang thiếu tiền không? Vừa vặn tôi còn sáu mươi vạn chưa động đến đâu, tôi cho anh mượn trước nhé."
Giám sát Lương dở khóc dở cười, cảm ơn đối phương trước: "Không phải mượn tiền mà ý của tôi là cô có muốn mua một căn không? Cô nghĩ thử mà xem, trên đời này bên quản lý tài sản tốt nhất chắc hẳn là đội cảnh sát Hương Giang đi? Xung quanh toàn là cảnh sát sinh sống chắc hẳn cũng không có tên trộm nào dám nhòm ngó tới đâu.”
Tô Niệm Tinh nhìn anh với vẻ sững sờ: "Thế này không hay cho lắm thì phải? Đồn cảnh sát các anh cho anh nhà phúc lợi mà anh lại nhường suất cho tôi, thế làm sao mà được? Tôi không thể chiếm lời của anh được chứ?"
Cô vội vàng xua tay: "Thế này tuyệt đối không được! Anh không có tiền thì có thể cho Nhã Tĩnh, cô ấy chắc hẳn cũng cần nhà, đúng chứ? Qua vài năm nữa là cô ấy sẽ kết hôn rồi còn gì."
"Năm ngoái Nhã Tĩnh đã sớm mua một căn nhà sang trọng ở sườn đồi rồi, mỗi tháng hơn phân nửa tiền lương của con bé còn phải trả tiền nhà nên không có tiền mua nhà phúc lợi đâu. Cô đừng vội từ chối, thật ra diện tích căn nhà không lớn, đại đa số đều chỉ khoảng sáu đến bảy trăm thước. Tôi mua nó rồi cũng chỉ có thể cho thuê thôi, chứ không có khả năng vào ở."
Tô Niệm Tinh vô cùng khó hiểu: "Tại sao nhà ở phúc lợi của đồn cảnh sát các anh lại xây nhỏ như vậy chứ?"
Sáu đến bảy trăm thước là còn chưa đến tám mươi mét vuông. Một căn nhà nhỏ như vậy kéo cả gia đình chuyển vào trong ở chắc chắn sẽ không thuận tiện.
Trước đấy giám sát Lương đã hỏi qua sir Trương rồi: "Diện tích nhỏ, như vậy mới có thể đảm bảo có được nhiều cảnh sát thơm lây hơn. Còn nếu như diện tích lớn thì người có thể mua được nhà sẽ rất ít."