Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 685 - Chương 685: Bao Nhiêu Tiên Vậy

Chương 685: Bao Nhiêu Tiên Vậy Chương 685: Bao Nhiêu Tiên VậyChương 685: Bao Nhiêu Tiên Vậy

Anh nhún vai: "Cho nên tôi mới hỏi cô có muốn mua hay không, đừng lãng phí suất này."

Tô Niệm Tinh tò mò hỏi: "Bao nhiêu tiền vậy?"

Giám sát Lương xòe tay: "Thật ra cũng không rẻ được bao nhiêu đâu, cũng chỉ rẻ hơn giá thị trường hai trăm đô la Hồng Kong, độ ưu đãi cũng không lớn cho lắm."

Tô Niệm Tinh lại tính toán một phen, sáu trăm thước, mỗi thước rẻ hơn hai trăm đô la Hồng Kong, vậy là mười hai vạn đô la Hồng Kong, thế này đã là rẻ hơn rất nhiều rồi đó.

Cô móc tấm voucher giảm giá 20% từ trong túi ra: "Vậy phải làm sao bây giờ? Không thể lãng phí nó được chứ”"

Giám sát Lương hỏi cô địa chỉ cụ thể của tòa nhà này, anh cười bảo: "Chắc hẳn cô có thể mua được."

"Tôi không thể trả góp mà nhất định phải trẻ hết ngay một lân. Toàn bộ tiên tiết kiệm của tôi cộng lại còn chưa đến một trăm vạn nữa là." Tô Niệm Tinh vừa mới xem sổ xong rồi, ngoại trừ sáu mươi vạn đô la Hồng Kong đã kiếm được từ chỗ Quách Xương Thắng trước đó thì hơn ba mươi vạn còn lại là tiền mà quán ăn và xem bói kiếm được.

Giám sát Lương sửa lại lời cô cho đúng: "Không phải chỉ có hộ khẩu Hương Giang thì mới có thể vay tiền mà chỉ cần có tài sản cố định hoặc là tiền tiết kiệm là được.

Cô cũng có rồi đó. Trước đấy không phải cô đã mua nhà rồi sao? Hơn nữa cô còn có cổ phần ở Lệ Chi Oa, cái này rất đáng giá, đương nhiên bây giờ công ty vừa mới thành lập nên tạm thời vẫn chưa thể vay được tiền, nhưng đợi khi có thành tích rồi và nộp thuế xong, vậy sau này có thể vay được tiền."

Đôi mắt của Tô Niệm Tinh lập tức sáng ngời, quả nhiên vẫn phải hỏi người chuyên nghiệp mới được: "Vậy tôi có thể vay được bao nhiêu tiền để mua nhà?”

"Có thể vay sáu đến bảy mươi phần trăm." Giám sát Lương trả lời rất nhanh, rõ ràng anh chính là chuyên gia mua nhà mà.

Tô Niệm Tinh vui vẻ rồi, tuy rằng không được cao đến chín mươi phần trăm như người bản địa nhưng sáu đến bảy mươi phần trăm đã là tốt lắm rồi: "Vậy tôi có thể mua nhà phúc lợi ở đồn cảnh sát các anh."

Tuy rằng diện tích không lớn nhưng cũng đủ an toàn đấy chứ.

Cô nhét một tờ voucher cho giám sát Lương: "Anh cũng có thể mua một căn ở Tây Cống, không mua được căn to thì có thể mua căn nhỏ."

Cuối cùng giám sát Lương vẫn nhận tấm voucher: "Để tôi xem có thể san ít tiền ra được không, không thể lãng phí ý tốt của cô được."

"Đúng rồi đói" Tô Niệm Tinh rất thích bộ dáng sảng khoái này của anh, không hề làm bộ làm tịch một chút nào cả.

Nhưng đột nhiên cô lại nghĩ đến: "Lãnh đạo của các anh cho anh tận hai căn nhà phúc lợi vậy liệu có phải cổ phân mà Quách Vân Khởi cho không được thông qua không?”

Giám sát Lương thấy cô phản ứng lại nhanh như thế bèn bảo: "Phản ứng của cô cũng nhanh lắm đó."

Tô Niệm Tinh cảm thấy không tài nào chấp nhận nổi: "Cũng có phải tham ô đâu, đó là tiên mà chính anh ta tặng cho anh mà, chúng ta cũng không hề ép anh ta." Giám sát Lương nở nụ cười: "Không sao, tôi cũng không thiếu tiền, đây là quy tắc của đội cảnh sát, chỉ có mỗi một người đều tuân thủ thì chế độ mới có thể duy trì mãi được."

Bản thân anh còn không để ý thì thôi, Tô Niệm Tinh còn có thể nói gì được nữa, cô vỗ nhẹ lên vai anh, tất cả đều không cần nói cũng có thể hiểu được.

Giám sát Lương bật cười: "Thật sự không sao mà, tôi cũng không thiếu tiền."

Tô Niệm Tinh cảm thấy anh nên nhớ lại mấy lời vừa mới nói đi, rõ ràng có hai căn nhà phúc lợi nhưng anh lại không đủ tiền nên chỉ có thể nhường suất cho cô một căn nhà, giờ còn nói là không thiếu tiền nữa, câu này chính anh có tin được không?

Sau khi quyết định mua hai căn nhà xong, Tô Niệm Tinh lại bắt đầu tìm người giúp mình làm khoản vay, cái này cần đến hai tuần để phê duyệt, nên Tô Niệm Tinh chỉ có thể đợi chờ.

Làm xong việc, cô trở vê quán ăn, A Trân ra hiệu cho cô có khách tới xem bói: "Ngồi ở đó khóc lâu lắm rồi, có khuyên thế nào cũng không chịu nghe."

Tô Niệm Tinh thuận theo tâm nhìn của cô ta để nhìn qua, có vài vị hàng xóm đang vây quanh người phụ nữ đó và khuyên bà ta hết nước hết cả, nhưng mặc cho da miệng của bọn họ đều đã sắp bong tróc hết cả rồi thì vẫn đều vô dụng cả.

Cuối cùng, thím An đành từ bỏ: "Được rồi! Tôi vê nhà nấu cơm đây."

Ngược lại, những người khác vẫn chưa rời đi ngay mà nhìn vê phía Tô Niệm Tỉnh: "Đại sư, cô qua xem bói đi."
Bình Luận (0)
Comment