Chương 686: Đương Nhiên Là Tin Rồi
Chương 686: Đương Nhiên Là Tin RồiChương 686: Đương Nhiên Là Tin Rồi
Tô Niệm Tinh lấy dụng cụ rồi ngồi xuống đối diện với người phụ nữ: "Bà muốn xem về cái gì?"
Người phụ nữ nhìn thấy Tô Niệm Tinh là lau nước mắt rồi bắt đầu kể khổ: "Đại sư, cô có tin vào ác giả ác báo không?”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đương nhiên là tin rồi."
Người làm việc ác tới tìm cô xem bói, cô đều đã tiễn hết vào tù ngồi bóc lịch rồi, cái này còn không tính là ác giả ác báo hay sao?
Người phụ nữ nức nở kể rằng mình với chồng dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, liều mạng suốt nhiều năm đến cuối cùng mới kiếm được ít tiền để mua nhà, nhưng chồng lại đi ngoại tình, thích một cô em trẻ trung tươi tắn: "Mới có mười tám tuổi thôi, mà tuổi của anh ta còn có thể làm bố cô ta luôn được rồi nhưng anh ta lại không hề thấy mất mặt tí nào."
Chú Minh thở dài: "Đàn ông đều thích mấy cô trẻ trung xinh đẹp, bây giờ bà đã hoa tàn ít bướm nên ông ta mới thay lòng đổi dạ đấy."
Người phụ nữ ôm mặt: "Tôi có cách nào được đây, mấy năm nay vẫn luôn bận kiếm tiền, gió táp mưa sa, da dẻ nhăn nheo già nua cũng là chuyện rất bình thường, đàn ông toàn một đám vô lương tâm..."
Bà ta khóc lóc kể lể một hồi, Tô Niệm Tỉnh không hể mở miệng lên tiếng mà gọi một cốc trà sữa rồi đưa cho đối phương, kêu bà ta bổ sung thêm ít nước vào, cổ họng đều đã khô cong cả rồi.
Các hàng xóm láng giềng day lỗ tai, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, lại nữa rồi!
Sao kể tới kể lui vẫn là mấy câu đó nữa vậy, những lời mà bọn họ vừa mới khuyên bà ta xong bà ta đều coi như đánh rắm hết cả, chẳng một câu nào lọt vào tai hết!
Tô Niệm Tinh đợi người phụ nữ uống trà sữa rồi, cuối cùng mới có cơ hội ngắt lời bà ta: "Bà muốn tìm người than thở thì tôi kiến nghị bà nên ra công viên hoặc là dứt khoát cầm một cái đế giày ra đây, tôi sẽ viết bùa cho bà để bà đi đánh tiểu nhân, chứ bà đừng khóc lóc ỉ ôi ở quán của tôi, người khác còn tưởng tôi không mở quán ăn mà đang mở nhà tang lễ đấy!"
A Trân dựng ngón cái với Tô Niệm Tỉnh, vẫn là chị chủ uy võ, vừa rồi cô ta chỉ hận không thể bịt miệng người phụ nữ này lại ngay rồi đuổi bà ta ra ngoài, nhưng cô ta chỉ là cửa hàng trưởng, chắc chắn không thể làm như vậy được mà chỉ có thể đợi chị chủ trở về.
Người phụ nữ bị Tô Niệm Tinh quở trách một phen cũng đỏ mặt tía tai: "Tôi muốn bói xem ông ta có bị báo ứng gì không?”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "10542 đô la Hồng Kong, trả tiền trước xem quẻ sau.'
Người phụ nữ này vừa nhìn đã biết là một người chi tiêu cân kiệm rồi, không biết bà ta có bằng lòng tiêu nhiều tiền như vậy để xem bói hay không.
Cuối cùng bà ta vẫn cắn răng trả tiền: 'Dù sao cũng chưa ly hôn, tiền này có một nửa là của ông ta, tôi thắt lưng buộc bụng vì ông ta lâu như vậy, đến cuối cùng là hời cho con tiện nhân đó."
Tô Niệm Tinh sợ bà ta lại chửi tiếp nên vội vàng ngắt lời: "Được rồi! Tôi sẽ xem bói cho bà, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở bà trước, kết quả có khả năng sẽ không được như bà mong muốn, bà phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi."
Người phụ nữ hiểu rõ ý của cô: "Trên đời này chuyện tốt như ác giả ác báo cũng hiếm có lắm."
Tô Niệm Tinh thấy bà ta đã hiểu hết rồi cũng lộ ra vẻ mặt khen ngợi: "Bà hiểu được thì tốt, đối với người khác tốt đến đâu cũng không bằng tốt với chính mình. Sau khi các bà ly hôn, ông ta với bà sẽ không còn quan hệ gì nữa, bà tốt với bản thân một chút mới là đúng đắn."
Người phụ nữ chỉ cười khổ chứ không nói gì cả, Tô Niệm Tỉnh cũng không biết liệu bà ta có nghe lọt tai lời mình nói hay không, chỉ đành bắt đầu ném lục hào kim tiên quẻ.
Ném lục hào xong, cô nhìn đồng tiền mà rơi vào trầm tư: "Ế? Sao quẻ này lại kỳ quái như vậy?”
Các hàng xóm cũng bị lời nói của cô thu hút: "Sao lại kỳ quái?"
Người phụ nữ cũng quên luôn cả khóc: "Sao vậy?”
Tô Niệm Tinh ra hiệu cho bà ta giơ tay phải ra, xem cho chồng là xem tay phải, sau khi xem xong, cô cảm thấy có hơi buồn nôn.
Bà A Cam trông thấy bộ dáng mắc ói của cô vội hỏi: "Sao thế? Có phải bị cảm rồi không?”
Bà ta xua tay ra hiệu cho mọi người mau chóng tản ra: "Cô ấy không hít được khí, mọi người giãn ra đi."
Đám đông hơi lùi lại một chút.
Tô Niệm Tinh xua tay: "Không phải bị cảm đâu."
Chỉ đơn giản là thấy ghê tởm quá mà thôi.