Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 69 - Chương 69: Đây Là Chuyện Mà Tôi Nên Làm Thôi

Chương 69: Đây Là Chuyện Mà Tôi Nên Làm Thôi Chương 69: Đây Là Chuyện Mà Tôi Nên Làm ThôiChương 69: Đây Là Chuyện Mà Tôi Nên Làm Thôi

Tô Niệm Tinh phất tay: "Đây là chuyện mà tôi nên làm thôi."

Sau khi Chu Khang Võ nói xong bèn dẫn con trai rời đi nhưng đám đông vây xem cũng không hề tản đi. Đám người quanh đó vẫn luôn cho rằng cô là kẻ lừa đảo còn nháo nhào đi hỏi thăm: "Thật sự chuẩn như vậy sao? Tuổi còn trẻ như vậy mà đã ra ngoài xem bói rồi, có phải hơi sớm rồi không?”

Hàng xóm láng giêng đồng loạt làm chứng, bắt đầu kể cho đối phương nghe rằng Tô Niệm Tinh xem bói chuẩn bao nhiêu, ví dụ như chuyện cháu dâu của Mại Ngư Thắng ngày trước. Thấy đối phương vẫn không tin mới giật dây anh ta: "Anh qua xem thử không phải là biết ngay hay sao. Năm trăm đồng một lần, đắt thì đúng là hơi đắt đấy nhưng nếu thật sự có thể đoán trước được bệnh tật thì vẫn rất lời đấy nhét."

Khỏi phải nói, còn có người ngồi xuống thật, người đàn ông vừa ngồi xuống này mặt mày ủ dột vô cùng: "Tôi cũng rụng tóc, mỗi lần rụng là vơ được cả một nắm to, có phải tôi cũng mắc bệnh ung thư phải không cô?”

Vừa rồi nghe lời miêu tả của Chu Khang Võ có triệu chứng giống y chang với của anh ta, đến bệnh viện công lập khám bệnh còn phải đặt lịch hẹn trước, nếu cô gái xinh đẹp này thật sự có thể bói ra được vậy cũng có thể bớt được không ít tiền của anh ta.

Tô Niệm Tinh xem qua chỉ tay của anh ta rồi lắc đầu: "Anh không mắc bệnh ung thư mà chỉ mất ngủ thôi, gần đây anh mới vừa đổi công việc, có phải bây giờ anh đang làm ở xưởng luyện dầu phải không?"

"Đúng đúng đúng, tôi đang làm ở xưởng luyện dầu này."

Thấy người đàn ông gật đầu, Tô Niệm Tinh lại nói tiếp: 'Làm việc ở xưởng luyện dầu ngửi quá nhiều dầu sẽ dẫn đến chán ăn, buồn nôn mắc ói, đây chỉ là hiện tượng bình thường thôi."

Tuy rằng không khám ra được bệnh nhưng người đàn ông vẫn rất hào hứng vì dù sao cũng chẳng có ai muốn bị bệnh cả.

Anh ta không bị bệnh thì quần chúng vây xem lại không còn hứng thú, tốn năm trăm đồng mà chẳng khám ra được cái bệnh khỉ gió gì cả, khoản tiền này tiêu có hơi uổng rồi đấy.

Thời buổi này người mắc bệnh ung thư vẫn nằm ở số ít, phần lớn vẫn tin rằng mình không có vấn đề gì cả.

Đám đông từ từ tản đi, chỉ còn lại một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đỡ bụng dưới hơi nhô lên, cô ta đứng ở cách đó không xa nhìn quây hàng của Tô Niệm Tinh đến ngây người, thi thoảng lại xoa bụng mình một cái.

Bà thím bán khoai lang hình như nhận ra cô ta mới gọi cô ta tới ăn khoai.

Người phụ nữ xua tay rồi chỉ vào bụng mình: "Mang thai rồi, tạm thời không muốn ăn."

Rất lâu sau người phụ nữ mới đi qua đó và ngồi xuống.

Năm nay cô ta đã hơn ba mươi tuổi, ngũ quan đẹp mắt, dịu dàng nhã nhặn, lại để mặt mộc tự nhiên, trên gương mặt có đốm trong thời kỳ mang thai, nét mặt không giấu được vẻ mệt mỏi, vừa nhìn đã biết là thiếu ngủ, hai mắt díp lại với nhau, bộ dáng vẫn chưa tỉnh ngủ.

Tô Niệm Tinh nhìn ra được đối phương có chuyện nên rụt rè gật đầu: "Xin hỏi chị muốn xem quẻ gì?"

Người phụ nữ chần chừ rất lâu mới lắp bắp mở miệng: "Tôi tên là Tưởng Mộng Vân, là một bà nội trợ." Cô ta bắt đầu kể về nan đề mà mình gặp phải: "Tôi đã mang thai rôi nhưng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, mới hơn hai tháng mà tôi đã mất ngủ, buồn nôn, chồng tôi vì chăm sóc tôi mà ngày nào cũng nấu đồ ăn ngon nhưng tôi thật sự ăn không vô. Đại sư, có phải tôi cũng mắc bệnh nan y rồi không?”

Nói đến sự săn sóc của người chồng, trên gương mặt cô gái hiện ra nụ cười ngọt ngào, không có một người phụ nữ nào lại không thích có một ông chồng quan tâm mình, huống chi bây giờ trong bụng cô ta còn có kết tinh tình yêu của hai người. Nhưng nghe được lời của Chu Khang Võ khiến cô ta lại rơi vào trong nghi ngờ của bản thân. Cô ta cũng rụng tóc, cũng chán ăn, thậm chí còn mất ngủ, chóng mặt... gần đây tính cách của cô ta cũng thay đổi thất thường, hở tí là nổi cáu chỉ vì một chuyện nhỏ tí như con kiến.

Buổi sáng, chồng cô ta chiên bánh trứng gà cho cô ta, trình độ không ổn cho nên bánh có hơi cháy một chút, nhưng vẫn có thể nuốt được. Đột nhiên cô ta không thể kiềm chế được cơn giận trong lòng dọa người chồng sợ hết hồn, đợi sau khi bình tĩnh lại, cô ta mới phát hiện mình có hơi chuyện bé xé ra 1o.

Tô Niệm Tinh kêu cô ta đừng tự dọa mình như thế: "Giai đoạn đầu mang thai quả thật sẽ xuất hiện hiện tượng buồn nôn, ốm nghén hoặc là chóng mặt, vô lực, thèm ngủ, đây đều là phản ứng của giai đoạn đầu, cũng chưa chắc đã là bệnh nan y."
Bình Luận (0)
Comment