Chương 70: Cô Xem Giúp Tôi Được Không
Chương 70: Cô Xem Giúp Tôi Được KhôngChương 70: Cô Xem Giúp Tôi Được Không
Tưởng Mộng Vân gật đầu, coi như là đồng ý với quan điểm của cô nhưng vẫn không hề rút tay mình về: "Cô xem giúp tôi được không, nếu thật sự mắc bệnh nan y vậy cũng tiện cho tôi chuẩn bị sẵn tâm lý."
Tô Niệm Tinh không trả lời cô ta mà bị hình ảnh làm cho kinh hãi không nói được thành lời.
Hay lắm, Tưởng Mộng Vân quả thật không mắc bệnh nan y nhưng đúng thật là mệnh của cô ta không thọ.
Tô Niệm Tinh rút tay về, vẻ mặt có hơi phức tạp, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói rõ sự thật với người tới xem bói thế nào. Nói thẳng ra thì lại trông không đủ chuyên nghiệp cho lắm. Cô nghĩ ngợi rất lâu, ra hiệu cho đối phương cứ từ từ: "Tôi sợ mình xem nhầm, phải xem thêm vài lần nữa, cô ở đây đợi tôi về nhé."
Tưởng Mộng Vân trơ mắt nhìn Tô Niệm Tinh chạy qua một cửa hàng gần đó, hết hàng này đến hàng khác, ước chừng nửa tiếng sau, đối phương mới quay lại.
Tô Niệm Tinh vốn muốn tìm la bàn nhưng bất đắc dĩ quá, cả cái phố Paterson này không có nổi một cửa hàng đồ cổ, cô không mua được la bàn nên chỉ có thể mua sáu đồng tiền đồng cổ, đương nhiên là tiền đồng giả, cố tình làm màu mà thôi.
Cô học theo kỹ thuật xem quẻ mà mình đã từng xem trên tivi ở kiếp trước, đặt ba đồng tiên đồng vào trong tay, hai tay chắp lại thật kín, sau khi lắc vài cái lại thả xuống bàn xem quẻ (bát quái đồ), ném sáu lần sẽ thành quẻ.
Cô còn giả bộ ghi nhớ số lần và chính phản của mỗi lần ném tiền xu, sau đó bấm ngón tay tính hết nửa ngày.
Tưởng Mộng Vân bị thao tác của cô làm cho chẳng hiểu cái gì cả nhưng thấy đối phương xem bói một cách vô cùng chuyên chú như thế, cô ta cũng không tiện mở miệng.
Bà A Hương nhìn bộ dáng làm bộ làm tịch này của Tô Niệm Tinh, nếu không phải biết cô chỉ biết xem mỗi chỉ tay thì thật sự có khả năng đã bị cô lừa luôn rồi.
Sau khi tính hết nửa tiếng, ngay lúc Tưởng Mộng Vân đã hao hết lòng kiên nhẫn rồi, Tô Niệm Tỉnh mới uyển chuyển mở miệng: "Cô mất ngủ và buồn nôn cũng không phải vì mang thai mà là vì cô uống thuốc, có phải chồng cô là..." Cô cố tình dừng lại vài giây rồi nhả ra hai chữ trong ánh mắt mong chờ của Tưởng Mộng Vân: "Bác sĩ?"
Tưởng Mộng Vân nhìn cô gái đối diện với vẻ mặt ngạc nhiên, tuy rằng mười ông thầy xem bói thì cả mười người đều nói mình là thân toán nhưng ở trong lòng cô ta, mấy người này chẳng qua chỉ là mấy kẻ lừa đảo buôn thần bán thánh mà thôi. Vừa rồi lúc cô ta ngồi xuống xem bói cũng chẳng qua là nhận được lời gợi ý của người ban nãy kia, nhất thời máu dồn lên não, nhưng nghe thấy đối phương nói ra chồng mình là bác sĩ, trong lòng cô ta đã tin hai phần, điên cuồng gật đầu: "Đúng đúng đúng, anh ấy là bác sĩ. Cơ thể tôi không khỏe, sợ con bị thiếu dinh dưỡng nên trước khi mang thai vẫn luôn dùng vitamin B11, như vậy có thể làm giảm xác suất thai nhi xuất hiện dị dạng, cũng giảm thiểu xác suất thai nhi thiếu dây thần kinh."
Đột nhiên nghĩ đến lời Tô Niệm Tinh nói cô ta có dùng thuốc là cô ta lại vò đầu bứt tai nghĩ thật lâu: Không đúng, mấy ngày nay ngay cả cơm tôi còn không nuốt vô được nên cũng không dám uống thuốc linh tinh gì cả. Đến cả vitamin B11 mà tôi cũng dừng uống luôn, đại sư, có phải cô xem nhầm rồi không?”
Đối phương đoán ra được chồng cô ta là bác sĩ quả thật khiến cô ta rất bất ngờ, và cũng chứng tỏ người ta có chút trình độ, nhưng bà thầy bói này còn trẻ như vậy, có khả năng chỉ mới học sơ qua mà thôi chứ không chuẩn xác được bao nhiêu, cho nên chắc là tính nhầm rồi.
Tô Niệm Tinh bày quẻ tượng vừa rồi ra, lắc đầu: "Tôi lần lượt xem chỉ tay cho cô, còn xem cả lục hào kim tiền quẻ cho cô nữa, kết luận có được từ hai cái này đều giống nhau. Nếu cô không tin thì có thể đến bệnh làm xét nghiệm máu, nhớ là đừng để cho chồng cô biết."
So với lời nhắc nhở vừa rồi thì câu này cũng được tính là sáng tỏ, cuối cùng thì Tưởng Mộng Vân cũng phản ứng lại được: "Ý của cô là chồng tôi đã hạ thuốc tôi sao?"
Cô ta theo bản năng lắc đầu: "Không có khả năng này! Chắc chắn cô lừa tôi rồi, chẳng qua cô chỉ chướng mắt tôi được sống tốt mà thôi!"
Tô Niệm Tinh thấy cô ta kích động như thế cũng giật nảy mình: "Tại sao tôi phải chướng mắt cô được sống tốt hả? Tại sao tôi phải lừa cô? Tôi với cô không thù không oán, mà tôi cũng có biết cô là ai đâu!"