Chương 691: Sau Này Đừng Lặp Lại Hành Động Này Nữa
Chương 691: Sau Này Đừng Lặp Lại Hành Động Này NữaChương 691: Sau Này Đừng Lặp Lại Hành Động Này Nữa
"Sau này đừng lặp lại hành động này nữa.' Giám sát Lương cũng không nhịn được mà chỉ trích cô ta.
Quan Thục Huệ ngoan ngoãn nhận sai: "Sir Lương, tôi sai rồi."
Giám sát Lương ra hiệu cho cô ta đi ra ngoài.
Quan Thục Huệ cầm tay nắm cửa rồi lại quay đầu nhắc nhở anh: "Sir Lương, A Trân nói Trân Khải Phi kia đang theo đuổi đại sư"
Giám sát Lương gật đầu.
Quan Thục Huệ mở cửa phòng đi ra ngoài. ...
Lúc quán Tô Thần Toán đang bận rộn nhất, thực khách gần như đông như biển, A Trân bận đến mức chân không chạm đất: "Hôm nay làm sao thế nhỉ? Sao lại đông người như vậy?”
Bình thường cũng không thấy nhiều người như thế, lẽ nào chị chủ quán đăng quảng cáo lên báo sao? Sao cô ta lại không đọc được bài quảng cáo đó.
Chú Minh vừa mới hỏi mấy vị khách lạ mặt kia rồi, ông ta giải thích với A Trân: "Tiết mục du lịch vừa mới ra lò ở trên đài truyên hình ấy, quán ăn này của các cô đã lọt vào danh sách các điểm tham quan ở Vịnh Đồng La, không tới bên này ăn tiểu long bao là tương đương với chưa từng tới Vịnh Đồng La đấy."
A Trân thật sự không biết vụ này: "Chẳng trách lại có đông du khách như vậy."
Hứa Bát San siêng năng hơn A Hỉ nhiều, nhưng ngay lập tức phải ứng phó với nhiều thực khách như vậy vẫn rất tốn hơi.
"Chủ quán! Cho tôi một phần tiểu long bao!"
"Cho tôi một phần cơm xá xíu!"
"Tôi muốn một phần cơm rang!"
Đầu óc A Trân quay mòng mòng, vừa phải thu tiền vừa phải giúp bưng bê món ăn, ngay cả thời gian uống nước cũng không có.
Lúc giám sát Lương đi vào quán vừa vặn trông thấy một cảnh tượng như vậy, muốn ngôi ghép bàn nhưng lại không tìm được một chỗ nào cả.
Anh xắn tay áo lên nhận lấy phần cơm trong tay A Trân: "Để tôi bưng cho!”
A Trân còn đang sững sờ thì đồ trong tay đã bị nhận lấy, cô ta theo bản năng đáp: "Bàn số năm!"
Đợi đối phương đi rồi, cô ta mới phản ứng lại được vậy mà mình lại kêu giám sát Lương bưng bê.
"Chủ quán, gọi món!" A Trân không có thời gian kinh ngạc nữa mà vội vàng quay đầu đáp lời.
Có giám sát Lương giúp nên ngược lại quán ăn vẫn có thể lo liệu được.
Đợi giờ cao điểm qua đi rồi, bà A Hương xoa cái lưng già đi ra ngoài, trên tay bưng món ăn mà giám sát Lương gọi: "Hôm nay tổ trọng án các cậu lại không có án nữa hả?"
Giám sát Lương gật đầu: "Vâng."
"Thiên hạ thái bình thật tốt." Bà A Hương ngồi xuống đối diện với anh.
Giám sát Lương hỏi bà ta: "Văn Văn thế nào rồi ạ?"
Trước đó khi còn ở Lệ Chi Oa, Tô Niệm Tinh đã nhắc đến chuyện của Văn Văn cho anh biết.
Bà A Hương nở nụ cười: "Sức khỏe của mẹ con bé đã hồi phục rồi."
A Trân bưng cơm đến ngồi ngay bên cạnh, chen miệng vào hỏi một câu: "Bà A Hương, thứ bảy này bà nghỉ đúng không? Có phải định chuyển nhà không?”
Bà A Hương gật đầu: "Đúng rồi! Phòng thuê của bà đến hạn rồi, tính chuyển vào khu nhà của Văn Văn, như vậy cũng được gân con bé hơn. Chủ nhật Văn Văn cũng có thể qua chỗ bà chơi."
"Bà đã gọi điện cho công ty chuyển nhà chưa? Cái cậu lần trước chuyển nhà hộ bà rất không tồi đấy."
Bà A Hương hỏi xong cái giá lập tức tặc lưỡi: "Đắt lắm."
Giám sát Lương tiếp lời: "Hay là để cháu đưa bà qua đó cho, vừa vặn hôm đấy cháu rảnh."
Bà A Hương chần chừ: "Thế thì ngại quá."
"Không sao." Giám sát Lương phất tay: "Bà cứ coi như cháu muốn làm người tốt việc tốt đi."
Bà A Hương nghĩ ngợi một chút rồi vẫn nhận ý tốt của anh.
Ăn cơm xong, giám sát Lương cũng không vội rời đi ngay.
Các hàng xóm đang xem phim truyền hình, anh cũng ngồi ở bên cạnh xem, A Trân cảm thấy không đúng cho lắm bèn ghé bên tai bà A Hương thì thâm: "Có phải anh ấy đang đợi người không?"
Bà A Hương nhìn ra bên ngoài: "Sao A Tinh vẫn chưa về vậy? Từ trưa đã ra ngoài, được mấy tiếng rồi còn gì?"
A Trân hơi sững sờ, ồ đúng ha, ăn có bữa cơm thôi mà mất nhiều thời gian như vậy sao?
Hay là thật sự bị cô ta nói trúng phóc rồi, Trần Khải Phi đang theo đuổi chị chủ quán, mà chị chủ quán đã đồng ý hẹn hò với anh ta?
Cô ta không nhịn được mà bắt đầu thấy thông cảm cho sir Lương.
Khi bóng dáng của Tô Niệm Tinh xuất hiện trong quán ăn, bà A Hương ngay lập tức đi tới đón, còn nhỏ giọng hỏi: "Cháu đã đi đâu vậy? Sao lâu như vậy mới vê đây. Từ lúc năm giờ hơn sir Lương đã qua quán giúp đỡ rồi đấy, ngồi đợi cho đến tận bây giờ luôn."