Chương 692: Cả Buổi Chiều Cô Đều Ở Ngân Hàng Sao
Chương 692: Cả Buổi Chiều Cô Đều Ở Ngân Hàng SaoChương 692: Cả Buổi Chiều Cô Đều Ở Ngân Hàng Sao
Tô Niệm Tinh nghi ngờ, cô đi qua đó ngồi xuống đối diện với anh: "Tìm tôi có việc gì sao? Sao không gọi điện thoại báo trước?”
Giám sát Lương cười đáp: "Tôi chỉ tới hỏi cô khi nào đến Tây Cống mua nhà thôi? Thủ tục vay ngân hàng của cô làm đến đâu rồi?"
Tô Niệm Tinh cầm văn kiện trong tay: "Buổi chiều tôi đi giải quyết việc này đấy, xếp hàng lâu ơi là lâu mới làm xong. Ngày mai anh có rảnh không? Chúng ta đi ký hợp đồng nhé?"
Giám sát Lương gật đầu: "Được chứ."
Anh quan sát vẻ mặt cô: "Cả buổi chiều cô đều ở ngân hàng sao?"
Nhắc đến chuyện này là Tô Niệm Tinh lại thấy tức: "Vốn đã gần đến lượt tôi rôi nhưng tự dưng có một khách hàng lớn tới, quản lý ngân hàng phải ra đón tiếp ông ta chứ các nhân viên cấp thấp không có tư cách ký tên, hại tôi phải lâu khủng khiếp."
Giám sát Lương hỏi bâng quơ: "Nghe nói Trân Khải Phi tìm cô xem bói?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng rồi, trước đó tôi có giúp anh ta bói ra bảo vật gia truyền, hôm nay anh ta lại tới kêu tôi bói giúp xem khi nào thì công ty có thể lên thị trường."
A Trân không biết đã sáp lại gân từ khi nào: "Chị chủ quán, anh ta không theo đuổi cô sao?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng là anh ta có tặng hoa tươi cho tôi, còn nói là anh ta muốn có một gia đình, nhưng mà tôi có mở trung tâm mai mối đâu, cũng không phải bà mai cho nên đành giả ngu cho qua chuyện. Dù sao thì anh ta cũng là khách hàng của tôi, cũng không tiện từ chối quá thẳng thừng." A Trân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Chị chủ, Trân Khải Phi đó giàu có lắm đấy, lớn lên cũng được, người ta là thanh niên tài tuấn mà cô lại từ chối người ta? Cô nghĩ thế nào vậy?"
Tô Niệm Tinh cười cô ta ngây thơ quá: "Loại công tử đa tình như anh ta đều chỉ chơi bời cả thôi, cô tin vào sự thật lòng của anh ta còn không bằng tin rằng ngày mai tôi có thể trở thành phú hào số một Hương Giang còn hơn."
Bà A Hương cũng cảm thấy Tô Niệm Tinh suy nghĩ rất đúng: "Tìm chồng nhất định phải tìm một người thật sự yêu thương cháu mới đúng. Phụ nữ không thể gả cho người quá kém mà cũng đừng ham trèo cao, bằng không sau này đều phải phụ thuộc vào người ta mà sống, không có quyền tự chủ gì cả"
Bà ta nghiêng đầu nhìn về phía sir Lương, hỏi với vẻ trêu đùa: "Phải không, sir Lương?”
Ánh mắt của bà cụ lộ ra vẻ độ lượng đối với thế sự, sắc mặt của giám sát Lương lập tức đỏ bừng, cũng may mà giờ đang là buổi tối, dưới ánh đèn chiếu rọi rất lóa mắt cho nên không thể nhìn thấy rõ ràng được.
Tô Niệm Tinh đói bụng lắm rồi: 'Cháu muốn ăn một phần cơm sườn, đói chết mất thôi."
Bà A Hương lập tức đi ra sau bếp chuẩn bị, thuận tiện kéo cả A Trân đi luôn.
Tô Niệm Tinh hỏi giám sát Lương: "Ngày mai tâm nào thì anh rnarh? Có phải vẫn phải xin nghỉ không?"
"Đúng rồi, tôi xin nghỉ hai tiếng, chắc thế là đủ rồi."
Tô Niệm Tinh gật đầu đồng ý rồi cất văn kiện vào ngăn kéo.
Đợi cơm canh được bưng lên bàn, giám sát Lương thấy cô ăn ngon như vậy, hai bàn tay anh đan lại với nhau, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Một lúc lâu sau, anh mới dùng giọng điệu dịu dàng gọi tên cô: “A Tinh này?"
Tô Niệm Tinh ngẩng đầu lên: "Sao thế?"
"Tôi..." Giám sát Lương đối diện với ánh mắt sáng trong lại ngây thơ đó của cô đột nhiên lại không biết phải nói gì cả, nghẹn một lúc lâu, anh vẫn nuốt lời vào bụng, qua một lúc, anh mới lắc đầu, bảo: "Không có gì, tôi về trước nhé."
Tô Niệm Tinh gật đầu, nhìn theo bóng lưng anh rời đi.
Hôm sau, cô với giám sát Lương cùng nhau tới tòa nhà ở Tây Cống, vật vã hơn nửa tháng cuối cùng mới mua xong hai căn nhà.
Tô Niệm Tinh mua một căn nhà 687 thước ở đồn cảnh sát và mua một mặt tiền cửa hàng 580 thước ở Tây Cống, tiêu khoảng bảy đến tám mươi phần trăm tiền trên người.
Tiến triển ở bên chỗ giám sát Lương thuận lợi hơn của cô nhiều, cũng không biết là anh tìm bạn mượn tiền hay là tìm người nhà chi viện mà hai căn nhà mới mua đều là loại to.
Bước ra từ văn phòng bán nhà tại Tây Cống, Tô Niệm Tinh cảm thấy hơi đói bụng, giám sát Lương ngỏ ý đi tìm một chỗ ăn cơm trước rồi hãng về sau.
Hai người vừa định quay về bãi đỗ xe thì thư ký của Hà tiên sinh tìm tới, nói là ông chủ muốn gặp cô.
Tô Niệm Tinh cho rằng Hà tiên sinh còn có chuyện gì khác tìm mình nên chỉ đành đi gặp ông ta trước. Nhưng cô cũng không thể kêu giám sát Lương đợi mình được, vì thế đành hỏi: "Tôi có thể dẫn cả bạn đi cùng được không?"