Chương 693: Hôm Nay Ngọn Gió Nào Lại Đưa Giám Sát Lương Tới Đây Vậy
Chương 693: Hôm Nay Ngọn Gió Nào Lại Đưa Giám Sát Lương Tới Đây VậyChương 693: Hôm Nay Ngọn Gió Nào Lại Đưa Giám Sát Lương Tới Đây Vậy
Thư ký liếc mắt nhìn giám sát Lương: "Đương nhiên là được rồi, mời!"
Thư ký làm ra động tác mời, Tô Niệm Tinh thuận theo hướng mà anh ta chỉ và trông thấy một con xe sang trọng.
Hà tiên sinh cũng không ở bên trong, vì thế cô nói: "Chúng tôi tự lái xe của mình đi."
Thư ký cũng không để ý mà nói địa chỉ rồi rời đi trước.
Đến một phòng bao ở nhà hàng, Hà tiên sinh cùng mấy vị phú hào đã chọn món xong, hình như là đang bàn chuyện kinh doanh nên vệ sĩ và nhân viên phục vụ đều ở bên ngoài hết.
Nhìn thấy hai người đi vào, Hà tiên sinh nhìn về phía giám sát Lương, gật đầu nói: "Hôm nay ngọn gió nào lại đưa giám sát Lương tới đây vậy?"
Những phú hào khác cũng nhìn qua.
Tô Niệm Tinh nhướng mày, vậy mà mấy người này lại quen giám sát Lương sao? Lễ nào bọn họ cũng từng phạm tội?
Giám sát Lương lần lượt chào hỏi bọn họ, sau đó bình tĩnh đáp: "Tôi với cô Tô đây là bạn nên đi cùng cô Tô qua đây.'
Đám phù hào chợt hiểu ra, cũng không còn dồn lực chú ý lên người anh nữa.
Hà tiên sinh mời hai người ngồi xuống.
Sau khi đã ăn uống no nê rồi, Hà tiên sinh mới nói rõ dụng ý mời cô tới đây của mình: "Lần này cũng là nhờ có Tô đại sư xem bói giúp chúng tôi nên nhà mới có thể bán được thuận lợi như thế. Mấy người chúng tôi bàn bạc với nhau muốn mời cô đảm nhiệm chức cố vấn của công ty và chỉ làm việc cho công ty của chúng tôi thôi."
Tô Niệm Tinh nhíu mày: "Chỉ làm việc cho một công ty của các ông thôi? Bản thân tôi vẫn còn đang ở quán ăn và xem bói cho người khác nữa mà."
"ý của tôi là quán ăn đó mở tiếp cũng không sao, nhưng xem bói cho người khác thì bỏ đi." Hà tiên sinh mỉm cười thoạt nhìn rất giống Phật Di Lặc, nhưng lời nói ra lại mang theo sự thô bạo, chắc như đinh đóng cột, không cho phép người khác từ chối.
"Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không để cô chịu thiệt đâu. Cô xem bói một quẻ mất mười nghìn đô la Hồng Kong, một năm là 365 ngày, tôi sẽ bao hết và còn thêm cả tiền bồi thường cho cô. Mỗi năm sẽ trả cho cô mười hai triệu đô la Hồng Kong, cô thấy thế nào?"
So với năm trăm vạn mà Quách Xương Thắng cho thì rõ ràng Hà tiên sinh hào phóng hơn rất nhiều, trực tiếp cho hẳn mười hai triệu, hơn nữa không phải ngày nào ông ta cũng kêu cô xem bói nhưng chỉ muốn cô xem bói cho mình ông ta.
Nếu trước đây gặp được một chuyện tốt như vậy thì Tô Niệm Tinh chắc chắn sẽ không nói hai lời mà đồng ý ngay.
Nhưng mà không được.
Cô không chỉ có quán ăn và xem bói mà cô còn có cổ phần ở Lệ Chi Oa nữa. Đây mới là mấu chốt. Hơn nữa, Quách Vân Khỏi đã hào phóng cho cô 2% cổ phần như vậy rồi, chỉ cầu cô giúp anh ta để mắt đến hạng mục ở Lệ Chi Oa mà thôi. Cô cũng không thể đã cầm tiền mà không làm việc được.
Tô Niệm Tinh rót một chén rượu cho Hà tiên sinh trước: "Hà tiên sinh, cảm ơn ông đã coi trọng tôi, nhưng thứ lỗi cho tôi không thể đồng ý được. Ngược lại cũng không phải tôi không tỏ vẻ thanh cao gì mà là tôi có công ty riêng của mình, chúng ta đều là người làm ăn, chắc chắn phải đặt lợi nhuận của mình lên hàng đầu."
Hà tiên sinh nghi ngờ: "Công ty? Hai quán ăn của cô cũng có thể mở công ty sao?”
"Không phải quán ăn mà là Lệ Chi Oa. Chắc các ông cũng từng nghe về Quách Vân Khởi rồi chứ? Anh ta đã tặng 2% cổ phần công ty cho tôi rồi. Tôi chính là cố vấn của công ty này." Tô Niệm Tinh nhún vai: "Thật lòng xin lỗi các vị."
Mọi người chợt hiểu ra.
Trân Quang Diệu nhận được một lời nhắc nhở của cô cũng chợt nhớ ra: "Tôi nhớ ra Quách Vân Khởi rồi, chính là con ngựa đen ở Hồng Kong đó, nhờ vào một tờ khế ước đất mà trực tiếp tiến vào bảng phú hào. Cô đã giúp anh ta tìm được giấy tờ nhà đất, không tồi!"
Mấy năm gần đây, trọng tâm của mấy vị này chính là tiến quân vào giới bất động sản, chẳng có một tí liên quan gì đến hạng mục du lịch như Lệ Chỉ Oa này, nên hiển nhiên cũng sẽ không coi thường Quách Vân Khởi hoặc là có ý kiến gì với anh ta.
Mọi người cũng đều tỏ vẻ thấu hiểu cho sự lựa chọn của Tô Niệm Tỉnh, làm thuê cho bọn họ hiển nhiên tốt nhưng cũng không thể không quan tâm đến công ty của mình được.
Mấy người Hà tiên sinh lại cùng nhau bàn bạc, Tô Niệm Tinh và giám sát Lương thì châu đầu ghé tai: "Cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao mấy đại sư kia lại thích làm thuê cho phú hào rồi."