Chương 694: Chị Chủ, Tôi Muốn Hỏi Cô Một Chuyện
Chương 694: Chị Chủ, Tôi Muốn Hỏi Cô Một ChuyệnChương 694: Chị Chủ, Tôi Muốn Hỏi Cô Một Chuyện
Bên tai truyền tới cảm giác hơi ngứa ngáy, giám sát Lương bật cười: "Cô đã là người giàu có rồi mà."
Tô Niệm Tinh không thật sự cầm được nhiều tiền nên tạm thời vẫn chưa có giác ngộ bản thân chính là người giàu có, cô vẫn coi mình thành một người làm công như xưa.
Mấy vị này cũng nhanh chóng bàn bạc xong: 'Vậy chúng tôi đành lấy lùi làm tiến vậy, trong giới bất động sản này, ngoại trừ Lệ Chi Oa ra thì cô chỉ có thể làm cố vấn cho công ty của chúng tôi, một năm tôi sẽ trả tiền cố vấn năm trăm vạn cho cô."
Yêu cầu này có thể nói là rất hợp lý, Tô Niệm Tinh kính rượu bọn họ: "Tôi đồng ý."
Mọi người cụng ly, người nào cũng được như ý nguyện. ...
Tại quán ăn đường Russell, Tô Niệm Tinh đi vào trong quán liếc mắt nhìn một vòng và quan sát lưu lượng khách, thuận tiện kiểm tra sổ sách luôn.
Mỗi ngày A Hỉ đều sẽ kiểm kê lại, bởi vì trình độ văn hóa của anh ta không cao nên chữ ghi sổ có hơi ngoáy, Tô Niệm Tinh đang cân nhắc có nên bỏ ra cho anh ta và A Trân cùng nhau tới lớp học ban đêm để bổ túc hay không.
Đúng lúc này thì Lily đi qua đó với vẻ thấp thỏm và lo lắng: "Chị chủ, tôi muốn hỏi cô một chuyện."
Tô Niệm Tinh ngẩng đầu nhìn cô ta: "Cô nói đi."
Lily là người từ nông thôn lên đây, làn da của cô ta hơi đen, làm việc khá cần mẫn, con người cũng rất đơn thuần, tính cách lại dễ xấu hổ ngại ngùng. Nhưng trải qua sự rèn luyện trong suốt mấy hôm nay, ngược lại cô ta đã có thể ứng phó với khách hàng được rồi. Tô Niệm Tinh cũng khá là thích cô ta.
Lily có hơi khẩn trương, làn da hơi ngăm đen thoáng ửng hồng rồi dân dần kéo dài đến tận cổ. Tô Niệm Tinh không vội giục cô ta mà yên lặng đợi cô ta mở miệng.
Có lẽ bởi vì ánh mắt của cô đã cho cô ta sức mạnh cho nên lạ một điều là cô ta không còn thấy căng thẳng nữa.
"Là như vậy, tôi có quen biết một người phụ nữ lại mất con từ năm ba tuổi, bà ấy tìm suốt mười bốn năm liền và giờ vẫn còn đang tìm kiếm, nhưng mà mãi vẫn chưa tìm thấy.
Chồng bà ấy kêu bà ấy sinh một đứa con khác nhưng bà ấy vẫn kiên trì muốn tìm, hai người họ cũng vì thế mà cãi nhau miết. Chông bà ấy muốn ly hôn với bà ấy.
Cô xem bói linh như vậy, tôi muốn hỏi cô có thể bói ra được tung tích của con trai bà ấy giúp bà ấy được không?"
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra, hóa ra là chuyện này à, cô nhìn Lily: "Cô với bà †a có quan hệ gì vậy?”
"Không có quan hệ huyết thống đâu, trước đây bà ấy là chủ nhiệm lớp của tôi, đối xử với tôi rất tốt, gia cảnh nhà tôi rất nghèo khó, lúc nhỏ thường xuyên phải đi học với cái bụng đói. Có một lần bà ấy nghe thấy bụng tôi kêu đã dẫn tôi về nhà ăn cơm." Lily vào thành phố làm việc cũng là vì muốn xem có thể giúp cô giáo tìm người được hay không, nhưng đến ngay cả ảnh mà cô ta còn chẳng có, vậy có khác gì mò kim đáy bể đâu.
Tô Niệm Tinh không ngờ lúc còn nhỏ Lily lại sống khổ cực như thế. Hương Giang là một thành phố có khoảng cách chênh lệch giàu nghèo rất lớn. Cô liếc mắt nhìn cô ta với vẻ đồng cảm: "Vậy cô kêu bà ta tới đây nhé. Tôi có thể xem bói giúp bà ta, còn vê phần có thể tìm được hay không thì tôi không có cách nào đảm bảo được. Cô cũng nói đứa trẻ đã lạc mất được nhiều năm như vậy rồi, chuyện gì cũng có thể xảy ra được hết."
"Vậy cô có thể đừng nói với bà ấy rằng cô là đại sư đoán mệnh được không, tôi sẽ trả tiên xem quẻ này. Nhưng tạm thời tôi không có nhiều tiền như vậy, có thể trừ bớt hai nghìn từ trong tiền lương mỗi tháng của tôi được không?”
Lily cũng biết yêu cầu này của mình có hơi không hợp lý, nhưng tình cảnh của giáo viên này thật sự rất không tốt. Cô ta sợ đợi đến khi mình gom đủ tiền rồi thì cô giáo sẽ không thể chống đỡ được nữa.
Cô ta nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ vô cùng đáng thương, trong mắt là vẻ cầu xin và cũng có cả khao khát.
Tô Niệm Tinh xưa nay vẫn luôn hào phóng đối với nhân viên của mình. Lily không muốn khiến cô giáo thất vọng cho nên mới không nói cho đối phương, chứng tỏ tâm địa của cô ta rất không tồi, cho nên cô đã gật đầu đồng ý: "Được."
Lily nhoẻn miệng cười vui vẻ: "Ngày mai vừa vặn tôi được nghỉ, sẽ vê quê dẫn bà ấy lên đây."
A Hỉ đứng nghe hết toàn bộ quá trình, hai mắt bèn lóe lên vẻ ngạc nhiên: "Hơn mười nghìn đô la Hồng Kông lận đó, cô thật sự muốn trả cho bà ta sao?"