Chương 695: Bà Ta Có Hy Vọng Mình Có Thể Giúp Được Bà Ta Tìm Thấy Con Không?
Chương 695: Bà Ta Có Hy Vọng Mình Có Thể Giúp Được Bà Ta Tìm Thấy Con Không?Chương 695: Bà Ta Có Hy Vọng Mình Có Thể Giúp Được Bà Ta Tìm Thấy Con Không?
"Lúc nhỏ bà ấy đã cho tôi ăn cơm no vậy tôi báo đáp bà ấy cũng là lẽ đương nhiên mà." Lily không hề do dự một chút nào cả.
A Hỉ liếc mắt nhìn cô qua với vẻ kinh ngạc: "Ngược lại cô cũng biết có ơn tất báo đấy."
Tô Niệm Tinh đảo mắt nhìn A Hỉ rồi lại chuyển tâm nhìn về phía Lily: "Cho dù có tìm được thì có khả năng tình hình chưa chắc đã được như bà ta muốn. Đứa trẻ kia đã trưởng thành rồi, liệu có nhận bà ta hay không cũng rất khó nói."
Nếu như cha mẹ nuôi của đối phương có tiền vậy chỉ sợ sẽ hận cha mẹ ruột đã tìm tới cửa, loại chuyện này cũng không dễ nói đâu.
Lily đã hiểu: "Mất tích mười bốn năm rồi tình cảm xa cách cũng là chuyện rất bình thường mà. Tôi chỉ muốn giải một gút mắc trong lòng cô giáo mà thôi, mấy năm nay bà ấy đã mất đi quá nhiều chỉ vì tìm đứa con này rồi."
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng và cũng không nói thêm gì cả, lại tiếp tục xem sổ sách của mình.
Ba giờ chiều ngày hôm sau, đang vào lúc lưu lượng người trong quán ăn ít nhất thì Lily đỡ một người phụ nữ đi vào, hình như sức khỏe của bà ta không được tốt cho lắm, chỉ ngồi xe có hai tiếng từ quê lên đây, nhưng vì đường đi xóc nảy mà sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Sau khi vào quán, Lily giải thích với Tô Niệm Tinh trước: "Cô giáo tôi tụt huyết áp, không thể đói bụng được, vừa rồi còn cứ hoang mang suốt."
Cô ta lấy một phần tiểu long bao và chọn thêm một phần cháo cho bà ta trước, đợi bà ta lấp no cái bụng rồi mới bảo Tô Niệm Tinh xem bói cho bà ta.
Rõ ràng cũng đã bốn, năm mươi tuổi nhưng cô Tần lần trước trông trẻ hơn người phụ nữ này rất nhiều.
Tô Niệm Tinh thở dài, bà ta có hy vọng mình có thể giúp được bà ta tìm thấy con không?
Lily đứng ở bên cạnh cô giáo và ra hiệu cho Tô Niệm Tinh có thể xem bói.
Lần này, Tô Niệm Tinh không gieo lục hào kim tiền quẻ nữa mà trực tiếp nhìn chỉ tay.
Lily sợ cô giáo nhìn thấu cho nên mới nhỏ giọng giải thích: "Cô ơi, đây là chị chủ quán của bọn em, cô ấy đang bắt tay cô đấy."
Người phụ nữ phản ứng chậm mất nửa nhịp, sau đó chào hỏi Tô Niệm Tinh: "Chào cô, tôi họ Châu, là giáo viên chủ nhiệm hồi tiểu học của Lily. Lily ngoan lắm, làm việc cũng nhanh nhẹn, cảm ơn cô đã tuyển con bé vào làm. Một mình nó ở thành phố làm tôi thấy không yên tâm nên muốn lên đây xem thế nào, hy vọng không quấy rầy cô."
Lily thấy ánh mắt của chị chủ chỉ mải nhìn chỉ tay mà không rảnh trả lời, vì thế bèn chuyển chủ đề sang hỏi cô gái muốn ăn thêm gì không?"
"Quán ăn bọn em có rất nhiều loại điệp đầu phạn vô cùng ngon đấy ạ. Em mời cô ăn nhé." Lily lấy thực đơn ra cho bà ta, ý bảo bà ta cứ chọn ở đây.
"Đứa trẻ này, cô vừa mới ăn tiểu long bao với cháo xong, nào còn bụng nữa mà ăn chứ." Người phụ nữ đáp lời rồi nhìn về phía Tô Niệm Tinh, thâm nghĩ: Sao người này lại không trả lời nhỉ? Thoạt nhìn cũng không giống người không coi ai ra gì mà nhỉ?
Lily và người phụ nữ nói chuyện một lúc lâu thì Tô Niệm Tinh mới rút tay về và lại nhìn về phía đối phương. Lily nhìn cô với vẻ chờ mong và đợi kết quả của cô.
Nếu như có thể bói ra được thì chị chủ quán sẽ cho cô ta phản hồi.
Trong mắt Tô Niệm Tinh mang theo ý cười rồi gật đầu với cô ta.
Trên mặt Lily lập tức hiện ra vẻ vui sướng, cô ta nắm tay người phụ nữ: "Cô ơi, chị chủ của bọn em bói ra được tung tích của con gái cô rồi đó."
Người phụ nữ sững sờ và nhìn cô ta với vẻ dại ra, rõ ràng bà ta không hiểu ý tứ trong câu nói này của đối phương, thẳng cho đến khi Lily lặp lại một lần thì người phụ nữ mới quay đầu nhìn về phía Tô Niệm Tinh, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô với vẻ kích động: "Thật sao? Cô thật sự biết tung tích của con gái tôi sao?”
Tô Niệm Tinh gật đầu rồi hỏi ngược lại bà ta: "Có phải năm nay con gái bà mười bảy tuổi không?"
Người phụ nữ gật đầu như giã tỏi, hai bàn tay chống lên bàn để đứng dậy, sau đó sốt ruột gật đầu: "Đúng đúng đúng, năm nay Giai Giai đã mười bảy tuổi rồi, nó sinh vào mùng sáu tháng sáu, hôm nó ra đời, tôi còn dẫn nó đến cửa hàng để mua bánh kem cho nó, nhưng vừa mới quay người lại đã không thấy con bé đâu nữa."
Nhắc đến chuyện này là người đàn bà rơi nước mắt lã chã, chỉ vì một phút lơ là mà bà ta đã mất đi cô con gái rồi gia đình tan nát, cho đến tận bây giờ mà bà ta vẫn không thể tha thứ được cho bản thân mình.