Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 713 - Chương 713: Cũng Không Thể Tính Là Miễn Phí Đâu

Chương 713: Cũng Không Thể Tính Là Miễn Phí Đâu Chương 713: Cũng Không Thể Tính Là Miễn Phí ĐâuChương 713: Cũng Không Thể Tính Là Miễn Phí Đâu

Trong lòng ông chủ Kim thấp thỏm thôi rồi, khi đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Tô Niệm Tinh, ông ta cũng tin tưởng vài phần bởi vì loại chuyện như mắc bệnh này rất dễ bị vạch trần, chỉ cần đến bệnh viện kiểm tra là có thể biết được thật giả ngay.

Sau đó ông ta gọi điện cho thư ký giúp mình đặt lịch hẹn với bác sĩ để ngày mai đi khám luôn.

Trên đường trở về, Tô Niệm Tinh thở dài thườn thượt: "Xem chừng thật sự không thể bói ra được rồi."

Giám sát Lương thấy cô ủ rũ chán chường: "Bây giờ thu nhập một năm của cô tận mấy trăm vạn lận, như thế đã tốt hơn rất nhiều người khác rồi. Diệp Thắng Thiên có A1K47, đây là phần tử nguy hiểm, mặc dù lần này tiền hoa hồng rất nhiều nhưng mạng của cô còn quan trọng hơn."

Tô Niệm Tinh nghiêng đầu nhìn anh: "Anh nói rất đúng, đúng là tôi không cần thiết phải rối rắm về vụ án này như vậy." Cô cười hì hì: "Tôi chỉ cảm thấy bói thêm được một quẻ là được nhiều tiền như vậy, cứ như trên trời rớt xuống một miếng bánh to bự ấy."

Giám sát Lương bật cười: "Tôi cũng nghĩ vậy, cô bói ra được thì tôi đi nằm vùng, đây là một cơ hội lập công miễn phí đấy chứ."

"Cũng không thể tính là miễn phí đâu? Trong tay bọn họ có súng, trang bị của các anh lại không bì kịp nên vẫn rất nguy hiểm đó." Tô Niệm Tinh cũng không tán đồng với suy nghĩ của anh.

Lần trước đã có cảnh sát bị thương rồi, giành vinh quang về từ trong mưa bom bão đạn làm sao có thể nói là vớt lời miễn phí được chứ. Giám sát Lương thở dài: "Đối với cảnh sát mà nói thì võ lực là chuyện đơn giản nhất rồi, điều tra hung thủ ở giai đoạn đầu mới là thứ khiến người mệt mỏi nhất."

Tô Niệm Tinh dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn lặng lẽ thở dài một tiếng, trong ánh mắt cô tràn đầy vẻ lo âu: "Thật ra tôi muốn bói ra Diệp Thắng Thiên cũng không chỉ đơn giản là vì số tiền hoa hồng ấy, nếu anh ta biết chính tôi đã tiễn anh ta vào tù thì tình cảnh của tôi nhất định sẽ rất cam go. Từ đầu đến cuối tôi không tài nào yên tâm nổi, chỉ có cho anh ta vào tù thì tôi mới yên lòng được."

Giám sát Lương đột nhiên nhíu chặt mày lại, anh không nhịn được mà giơ tay phải tới chạm vào mu bàn tay cô rồi vỗ nhẹ vài cái: "Cô đừng lo lắng, chuyện này ngoại trừ tôi ra thì không có bất cứ một ai biết được, cô cứ việc yên tâm đi nhé."

Tô Niệm Tinh gật đầu.

Chớp mắt cái đã qua vài ngày nữa, tất cả vẫn là sóng yên biển lặng. Diệp Thắng Thiên cũng không đi cướp nữa, báo đài liên quan đến anh ta cũng dần dân biến mất khỏi tâm nhìn của quần chúng và bị những tin đồn khác thay thế vào.

Hôm nay, người phụ nữ kia lại tới quán ăn mua tiểu long bao.

Lúc này, tâm trạng của bà ta rất không tồi.

Chú Minh hỏi bà ta: "Con trai bà đã khỏi bệnh chưa?”

Người phụ nữ sững sờ rồi lắc đầu: "Cổ họng không dễ khỏi như vậy đâu, là gần đây tôi đã nhẹ nhõm hơn không ít rồi, con trai tôi lại có bạn gái mới, cô bé này một lòng một dạ với Gia Khang lắm, ngày nào cũng tới đây chăm sóc nó, còn làm đủ các món ăn ngon cho nó nữa chứ, tôi cũng có thể nhẹ lòng hơn một chú được rồi."

Chú An ngồi xuống: "Thật sao? Con gái nhà ai mà tốt như vậy?”

"Là bạn của nó đấy, trước đây có quen biết rôi. Ngày trước, con nhỏ nó thích Gia Khang lắm nhưng Gia Khang đã có bạn gái rồi cho nên nó chỉ đành lặng lẽ ở bên cạnh mà thôi.

Nhưng bây giờ Gia Khang đã độc thân, ngày nào con bé cũng tới thăm Gia Khang nên tự nhiên tiếp xúc lâu cũng sinh tình cảm thôi." Trên gương mặt người phụ nữ hiện thêm một nụ cười: "Nói thật thì suy nghĩ của bọn trẻ bây giờ đúng là khác với ngày xưa thật đấy. Tiu khuyên Gia Khang thế nào cũng vô dụng, nhưng con nhỏ vừa khuyên một cái là Gia Khang nghe lọt tai ngay."

"Sức mạnh của tình yêu đúng là vô tận mà. Trước đây Gia Khang bị bạn gái đá nhưng giờ đã có bạn gái mới rồi, cậu ta cũng có thể mở lòng hơn một chút." Chú Minh liếc mắt nhìn con trai mình: "Con người ấy hả, vẫn phải hẹn hò mới được, như vậy thì tâm trạng mới trở nên tốt hơn, nhưng có mấy người đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn không hiểu đạo lý này."

Anh Minh không có cách nào giả câm giả điếc nữa: "Con cũng muốn hẹn hò lắm đấy chứ, nhưng với tình hình hiện tại, cha kêu con hẹn hò kiểu gì đây?"

Tô Niệm Tinh hỏi anh ta: "Chuyện làm ăn vẫn không khá lên sao?"

"Không."
Bình Luận (0)
Comment