Chương 714: Còn Một Quẻ, Bà Muốn Bói Hả
Chương 714: Còn Một Quẻ, Bà Muốn Bói HảChương 714: Còn Một Quẻ, Bà Muốn Bói Hả
"Với tình hình kiểu của anh phải làm một hoạt động lớn vào, như vậy mới có thể tập trung nhân khí được." Tô Niệm Tinh đưa ra ý kiến.
"Làm hoạt động phải do ông chủ quyết định cơ, một nhân viên như tôi nào có dám tự ý quyết định." Anh Minh chán chường ủ rũ.
Người phụ nữ cầm phần cháo đã đóng gói xong định rời đi, nhưng nghĩ một chút vẫn quành về quán: "Chủ quán, hôm nay cô còn quẻ không?”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Còn một quẻ, bà muốn bói hả?"
Người phụ nữ thấy hơi ngại ngùng: "Con trai tôi đã xuất viện rôi nhưng thằng bé vẫn cứ ở lì trong nhà mãi cũng không phải là chuyện tốt. Không phải cô bói toán rất giỏi hay sao, hay là cô bói cho nó một quẻ xem nó thích hợp với công việc gì đi, như vậy tôi sẽ bảo nó cố gắng theo chiều hướng đấy, cũng tránh cho nó phải đi đường vòng. Bây giờ nó thật sự không thể chịu nổi quá nhiều sự dày vò nữa đâu."
Một người đang yên đang lành tự dưng biến thành tàn tật, tâm lý cũng sẽ xuất hiện vấn đề. Tô Niệm Tinh có thể hiểu được điều này.
"Không thành vấn đề, bà kêu anh ta qua đây nhé."
Người phụ nữ hẹn trước thời gian với cô xong rồi mới xách hộp giữ nhiệt rời đi.
Đến tám giờ tối, người phụ nữ dẫn Gia Khang qua đây, đi cùng với họ còn có cô bạn gái mới của Gia Khang - Tuyết Nhi.
Gia Khang là một chàng trai trẻ có ngũ quan đoan chính, mà tướng mạo của Tuyết Nhi lại trông kém hơn rất nhiều, thuộc vào dạng gương mặt phổ thông, cho dù có ném vào trong đám người cũng không thể tìm ra được đó. Xét từ ngoại hình thì hai người họ không xứng đôi, nhưng bây giờ Gia Khang đã không thể nói chuyện, điều này tương đương với có một khuyết điểm, ở trong mắt các hàng xóm láng giêng thì hai người họ cũng được tính là rất xứng đôi vừa lứa.
Đại khái thì người phụ nữ vẫn chưa nói với Gia Khang về chuyện xem bói cho anh ta nên lúc này mới nhắc tới, Gia Khang có hơi bài xích, anh ta quay đầu định rời đi, Tuyết Nhi theo sát bên cạnh vội vàng đỡ anh ta.
Người phụ nữ chặn Gia Khang lại: "Mẹ cũng vì muốn tốt cho con thôi, con không thể cứ ở lỳ trong nhà mãi được, bằng không sẽ trâm cảm chết mất, không thể hát thì con cũng có thể làm công việc khác cơ mà, cứ để đại sư bói cho con một quẻ đi. Con đừng sợ tốn tiền, công ty bảo hiểm đã đền không ít tiền rồi mà."
Gia Khang đẩy người phụ nữ ra với vẻ mất kiên nhẫn. Người phụ nữ lảo đảo một cái ngã oạch xuống đất, chú An với chú Minh lập tức đi lên đỡ người dậy.
Chú Minh có hơi khó chịu: "Trời ơi, chàng trai trẻ, sao cậu có thể không hiểu chuyện như vậy được chứ, cậu đẩy mẹ mình làm gì? Bà ấy cũng vì muốn tốt cho cậu thôi mà."
"Đúng rồi đó." Chú An cảm thấy tính cách của Gia Khang này quá xấu, không nhịn được mà thấy ấm ức thay người phụ nữ.
Tính cách của anh ta đúng là kém thật sự, một lời không hợp là ra tay ngay. Nhưng là một điều là Tuyết Nhi lại có thể trấn an được Gia Khang, chỉ thấy cô ta kéo tay anh ta, giọng điệu cũng ôn hòa hơn vài phần.
"Hay là cứ để đại sư bói một quẻ đi, lúc em không có ở nhà thì anh cũng sẽ cô đơn lắm, có một công việc rồi thì cũng có thể giết thời gian, không kiếm được tiên cũng không sao, chỉ cần anh vui là được." Tâm trạng nóng nảy của Gia Khang dần dần yên tĩnh trở lại.
Anh ta ngồi lại về ghế cũ.
Tô Niệm Tinh mang dụng cụ tới ngồi trước mặt anh ta và quan sát tướng mặt của đối phương trước, tiếp đó lại giúp anh ta ném lục hào kim tiên quẻ, lông mày của cô chợt nhíu chặt lại, sau đó bắt đầu xem chỉ tay cuối cùng lại thở dài một tiếng: "Chẳng trách!"
Người phụ nữ sốt ruột hỏi: "Chẳng trách cái gì?"
Trong lúc nhất thời, Tô Niệm Tinh không biết nên trả lời thế nào cả, cô ra hiệu cho A Trân cất dụng cụ của mình vê ngăn kéo, sau đó dùng tay ra dấu mời với người phụ nữ: "Tôi có chuyện muốn nói riêng với bà."
Gia Khang nhìn cô với vẻ nôn nóng rồi kéo mẹ mình lại, muốn để đối phương nói ngay ở đây.
Tô Niệm Tinh lại kiên trì muốn nói chuyện riêng, hơn nữa còn trấn an Gia Khang: "Chuyện mà tôi muốn nói không liên quan gì đến sự nghiệp của anh cả, là chuyện khác."
Gia Khang nhìn cô với vẻ nghi ngờ, Tuyết Nhi thì lại khó hiểu: "Chúng tôi không thể nghe được sao?"
Tô Niệm Tinh gật đầu rồi dẫn người phụ nữ đi vào con ngõ bên cạnh.
Hình như Gia Khang rất bực tức muốn đuổi theo, Tuyết Nhi vội vàng đi sát phía sau anh ta.