Chương 725: Sao Lại Là Cô Giao Đồ Ăn Nữa Vậy
Chương 725: Sao Lại Là Cô Giao Đồ Ăn Nữa VậyChương 725: Sao Lại Là Cô Giao Đồ Ăn Nữa Vậy
Chú Minh nghe thấy con trai lại làm bẽ mặt mình mà trợn trừng mắt: "Quyên góp thì quyên góp! Cũng không phải tôi không có tiền."
Anh Minh gật đầu, ngược lại cũng tán thành với lời nói của ông ta: "Quyên góp đi, cũng bớt cho cha lại bị lừa nữa.”
Chú Minh quay đầu đi không thèm để ý đến con trai nữa, ông ta gọi mấy người bạn già cùng nhau đi xếp hàng.
Các hàng xóm láng giềng đều không thiếu gì tiền, biết được ở nội địa gặp nạn, trong tay bọn họ lại có chút ít tiền dư nên quyên góp tiền cũng được, bọn họ thật sự đi cùng chú Minh đi xếp hàng, nhưng chỉ mới xếp hàng bốn tiếng đồng hồ, bọn họ lên đường hồi phủ rồi.
"Đã mua được vé chưa ạ?" A Trân thấy bọn họ quay về nhanh như thế lại không nhịn được tò mò mà hỏi.
Chú Minh tóc tai rối bời phất tay: "Đừng nhắc tới nữa, đội ngũ xếp hàng dài tận ba con phố, mấy người trẻ tuổi đằng trước kia xếp tận một ngày một đêm lận, chúng tôi lớn tuổi như vậy rồi nào có chịu cho thấu được chứ”"
Bà A Hương vừa vặn bưng đồ ăn lên nghe được câu này mà tỏ vẻ tán thành: "Các ông các bà đều đã có tuổi rồi, đừng có để sinh bệnh đấy. Các ông muốn quyên góp thì đợi A Tinh mua được vé rồi nhờ cô ấy giúp quyên góp không phải là được rồi sao? Có lẽ còn có thể xin được chữ ký của Lâm Thanh Hà ấy chứ”"
Mọi người vừa nghe được đã cảm thấy ý kiến này rất hay: "Tôi muốn xin chữ ký của Trương Quốc Vinh."
"Tôi muốn chữ ký của Mai Diễm Phương"... Mọi người ồn ào náo nhiệt và bắt đầu năm mơ.
"Không được! Tôi phải đi mua mấy bức ảnh của Mai Diễm Phương mới được, đến khi ấy kêu A Tinh giúp tôi xin chữ ký."
“Tôi cũng đi.”...
Đến tâm cơm tối, A Trân đến đồn cảnh sát giao đồ ăn.
Quan Thục Huệ lấy làm lạ: "Sao lại là cô giao đồ ăn nữa vậy? Hôm qua là cô, hôm nay vẫn là cô, cô cũng không phải chủ quán mà?”
A Trân giải thích: "Chị chủ quán của chúng tôi muốn tham gia đại hội diễn nên chạy đi xếp hàng rồi, ăn cơm còn cần chúng tôi đi đưa cho cô ấy nữa đây này, ngay cả đi vệ sinh cũng phải là tôi canh chỗ hộ cô ấy."
Đại Lâm cũng sáp lại gần: "Tôi nghe nói vé đó khó mua lắm đó, cô ấy nổi tiếng như vậy mà không ai mời cô ấy sao?”
A Trân bĩu môi: "Không có, nghe nói lần này minh tinh tham gia vô cùng nhiều, chị chủ quán của chúng tôi không ký hợp đồng với công ty, một đại hội quan trọng như vậy không đến lượt cô ấy đâu."
Quan Thục Huệ gật đầu: "Cũng đúng nhỉ! Bốn đài truyền hình đều đang đăng quảng cáo, thanh thế thật sự rất lớn."
Giám sát Lương không biết đã đi qua đó từ lúc nào: "Thanh thế thật sự lớn gì đó?"
Quan Thục Huệ dùng vài ba lời kể chuyện Tô Niệm Tinh đi mua vé của đại hội diễn: "Tôi đoán cô ấy không có hy vọng gì đâu. Buổi sáng tôi đi ngang qua trường đua ngựa thấy có rất nhiều người đang xếp hàng, phỏng chừng cô ấy không mua được vé thật."
Giám sát Lương có hơi đăm chiêu. ... Chớp mắt cái đã qua hai ngày, cuối cùng Tô Niệm Tinh và anh Phi cũng xuất hiện tại quán ăn, các hàng xóm đồng loạt vây xung quanh bọn họ: "A Phi, A Tinh, hai người đi xem hội diễn nhớ phải quyên góp tiên hộ tôi đó, tôi muốn xin chữ ký vào ảnh của Mai Diễm Phương."
A Phi thấy bọn họ giơ tiền xúm lại gần bèn ra hiệu cho họ lùi lại: "Đừng nghĩ nữa, chúng tôi có mua được vé đâu.'
"Hả?" Các hàng xóm đồng loạt hạ tay xuống: "Tại sao lại không mua được vé? Không phải hai người đã xếp hàng suốt hai ngày rồi sao?"
'Đúng rồi, nhưng mà vé ít lắm, đến lượt chúng tôi thì đã bán hết sạch vé luôn rồi." A Phi vuốt mặt, rõ ràng trông còn chán nản hơn các hàng xóm.
Tô Niệm Tinh quay đầu đi gọi điện thoại, cô tìm một người bạn mà mình quen biết xem bọn họ có thể san cho một vé không.
Đáng tiếc là chẳng ai có vé dư cả. Thậm chí cô còn gọi điện cho cả Quách Vân Khởi, đối phương quả thật có vé đấy nhưng hôm đó anh ta phải đại diện cho công ty ra mặt quyên góp ở hội từ thiện. Anh ta có việc công nên Tô Niệm Tinh cũng không tiện kêu đối phương nhường vé cho mình, mà chỉ có thể cúp máy.
Cô nhoài người lên mặt bàn với vẻ ủ rũ chán cường, các hàng xóm láng giềng vây quanh khuyên nhủ cô: "Bỏ đi! Đêm hội từ thiện thường đều chỉ có các phú bà phú ông mới có thể tham gia hoạt động thôi, vì sự an toàn của mấy người giàu có này cũng sẽ không cho mấy người như chúng ta vào trong đâu."
Tô Niệm Tinh mím môi, cô muốn nói mình cũng là người giàu có mà, cơ mà nghĩ lại thì đúng là cô có cổ phần thật đấy, nhưng người đại diện công ty là Quách Vân Khởi cơ, người ta mới là cổ đông lớn.