Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 730 - Chương 730: Chúng Tôi Nhất Định Sẽ Nhớ Kỹ

Chương 730: Chúng Tôi Nhất Định Sẽ Nhớ Kỹ Chương 730: Chúng Tôi Nhất Định Sẽ Nhớ KỹChương 730: Chúng Tôi Nhất Định Sẽ Nhớ Kỹ

Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không phải minh tỉnh, tôi là tiên sinh đoán mệnh, quả thật đã từng lên tivi vài lần rồi."

Gương mặt của Trịnh Kiện Hạo lộ ra vẻ lạ lùng, anh ta liếc mắt nhìn giám sát Lương: "Chẳng trách!"

A Cảnh ngồi đối diện liếc mắt nhìn Tô Niệm Tinh nhưng không nói gì cả.

Không bao lâu sau lại có người chạy tới đây. Giám sát Lương dẫn Tô Niệm Tinh đi xung quanh chào hỏi một vòng, mấy người này đều là người thân bên nhà ngoại của anh, còn quý bà vẫn luôn đứng chờ ở cửa kia chính là dì hai của anh - Tô Tú Dung.

Ông ngoại của giám sát Lương đẻ được bốn cô con gái mà không có con trai, mẹ ruột của giám sát Lương xếp hàng thứ tư.

Đợi hơn một tiếng đồng hồ thì đèn của phòng cấp cứu tắt, bác sĩ đi từ bên trong ra ngoài: "Người bệnh được đưa đến kịp thời nên đã qua cơn nguy kịch. Ông cụ đã lớn tuổi rồi, nhất thời khí huyết công tâm, lần sau nhất định phải chú ý một chút. Không thể để ông cụ kích động thêm nữa. Lần này đưa đến kịp thời mới may mắn vớt về được một mạng, nhưng lần sau có khả năng sẽ không còn may mắn như vậy nữa đâu."

Tô Tú Dung gật đầu như gà mổ thóc: "Chúng tôi nhất định sẽ nhớ kỹ."

Bệnh nhân được đưa đến phòng bệnh VỊP, Tô Tú Dung kêu mọi người về nghỉ ngơi trước: 'Dì với mẹ Dung ở lại chăm sóc, mọi người về nhà trước đi, ngày mai còn phải đi làm nữa."

Ông cụ tiêm thuốc mê vẫn chưa tỉnh lại nên mọi người chỉ có thể về nhà trước. Trên đường trở về, giám sát Lương vô cùng áy náy: "Có mệt không?”

Tô Niệm Tinh ngáp một cái: "Vẫn ổn." Cô chống cằm: "Sao anh chưa từng nhắc với tôi rằng ông ngoại anh chính là một phú hào vậy?"

Vẻ mặt của giám sát Lương nặng nề không nói nên lời, thật lâu vẫn không nói gì cả.

Tô Niệm Tinh nhìn sắc mặt anh với vẻ nghi ngờ: "Sao vậy? Có phải tôi không nên hỏi một vấn đề riêng tư như vậy không?”

"Không phải." Giám sát Lương lắc đầu: "Tôi chỉ không biết nên nói thế nào mà thôi."

Tô Niệm Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không sao, anh không muốn nói cũng có thể không nói mà, tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi."

Giám sát Lương thấy cô hiểu lầm mới thở dài một tiếng: "Từ lúc tôi còn rất nhỏ, mối quan hệ giữa mẹ tôi với ông ngoại đã không được tốt cho lắm rồi, sau này mẹ tôi di dân ra nước ngoài, vài năm liên cũng không về đây."

"Là cha con đẻ đúng không?" Tô Niệm Tinh ngạc nhiên.

"Đúng! Ông ngoại tôi chỉ lấy đúng một người vợ là bà tôi thôi, nhưng mối quan hệ giữa ông và mẹ tôi vẫn luôn căng thẳng." Giám sát Lương cười khổ: "Cho nên mối quan hệ giữa ông nội với tôi và Nhã Tĩnh cũng rất bình thường. Lúc nhỏ chúng tôi chỉ về thăm ông vào ngày lễ ngày tết thôi, không phải tôi cố tình giấu diếm mà là cảm thấy không cần thiết phải nói ra."

Tô Niệm Tinh hiểu rồi, nhìn có vẻ là người thân đấy nhưng thật ra mối quan hệ còn chẳng bằng hàng xóm láng giềng.

"Chắc chắn màn tranh đấu trong nhà đình các anh cũng đặc sắc hơn nhà người khác đi?" Tô Niệm Tinh nghĩ đến thái độ của A Cảnh, có vẻ như anh ta rất bất mãn với cách hỏi chuyện của giám sát Lương, bằng không cũng sẽ không mượn chủ đề mà nói người rồi.

Giám sát Lương lắc đầu: "Không đâu. Từ nhỏ mẹ tôi đã nói với chúng tôi rằng ông ngoại sẽ không cho chúng tôi thừa kế công ty, kêu chúng tôi đừng lãng phí sức lực làm gì."

Tô Niệm Tinh kinh ngạc, nhưng hơi nghĩ ngợi một chút là cũng sẽ hiểu ra ngay thôi. Mối quan hệ giữa cha với con gái còn không tốt vậy hiển nhiên con cháu cũng sẽ không có cơ hội thừa kế công ty rồi.

"Khi nào Nhã Tĩnh mới về vậy?" Tô Niệm Tinh đổi chủ đề, không tiếp tục truy hỏi nữa.

"Hội thảo nghiên cứu đến hôm nay mới kết thúc, chắc là ngày mai con bé có thể vê nước rồi." Muộn như vậy, quán ăn cũng đã đóng cửa nên giám sát Lương lái xe thẳng đến cổng khu nhà.

Tô Niệm Tinh nhảy xuống xe rồi vẫy tay với anh: "Mau về nhà ngủ đi nhé."

Giám sát Lương nhìn theo bóng lưng cô đi vào trong khu nhà.

Về đến nhà, Tô Niệm Tinh ngủ một mạch đến lúc mặt trời lên cao ba sào, ngay cả chạy bộ sáng cũng không màng tới nữa, cô tắm rửa xong, thay đồ rồi mới đến quán ăn dùng bữa sáng.

Các hàng xóm đã châu trực ở quán ăn mong ngóng từ lâu, trông thấy cô qua quán bọn họ lập tức vây quanh cô.

"Đại sư, ảnh ký tên của tôi!"

Tô Niệm Tinh ra hiệu cho mọi người xếp hàng: "Tôi sẽ phát lần lượt cho mọi người, bằng không tôi sẽ rối lắm."
Bình Luận (0)
Comment