Chương 731: Chị Chủ, Cô Đã Đọc Báo Hôm Nay Chưa
Chương 731: Chị Chủ, Cô Đã Đọc Báo Hôm Nay ChưaChương 731: Chị Chủ, Cô Đã Đọc Báo Hôm Nay Chưa
Cô dựa theo danh sách trên sổ để phát ảnh có chữ ký cho từng người một: "Chú Minh, đây là ảnh Lâm Thanh Hà của chú."
"Chú An, đây là ảnh của chú, ảnh Thành Long.'...
Chú Minh cầm bức ảnh của Lâm Thanh Hà mà cười híp cả mắt lại: 'Hôm qua tôi thủ trước tivi xem phát trực tiếp có nhìn thấy cô đó, cô lợi hại quá, vậy mà lại quyên góp hẳn một trăm vạn đô la Hồng Kông."
Tô Niệm Tinh bật cười: "Tôi là người nội địa mà, đến Hồng Kông cũng nhờ vào các hàng xóm láng giềng giúp đỡ nên mới có thể trải qua cuộc sống tốt được. Tôi sống thoải mái rồi cũng muốn góp sức giúp các đồng hương của mình."
"Nữ hậu sinh báo đáp quê hương! Có tình có nghĩa, rất tốt đấy!" Chú An dựng ngón cái lên với cô.
Tô Niệm Tinh phát ảnh xong, mỗi người đều cầm được bức ảnh có chữ ký mà mình ao ước, A Trân hỏi Tô Niệm Tinh ảnh chụp chung rồi khen ngợi: "Tôi nghe chú Minh nói cô đã chụp ảnh với rất nhiều minh tinh, là thật sao?"
"Đúng rồi." Tô Niệm Tinh lấy máy ảnh ra: "Đợi tôi mang cuộn phim này đi rửa rồi lát nữa sẽ treo ảnh lên tường, mọi người đều có thưởng thức."
A Trân cười híp mắt, trong lòng cũng rất vui vẻ: "Tốt quá rồi, quán ăn chúng ta lại tăng nhân khí nữa rồi."
Cô ta lén hỏi Tô Niệm Tinh: "Chị chủ, cô đã đọc báo hôm nay chưa?”
Tô Niệm Tinh nào có rảnh quan tâm đến, cô còn bỏ luôn buổi chạy bộ hôm nay nữa cơ mà. A Trân mở tờ báo ra, để lộ tiêu đề trang nhất bên trên: "Cô xem! Nổi tiếng rồi đó."
Tô Niệm Tinh nhận lấy tờ báo, tiêu đề chính là "Ông vua giới tàu thủy - Tô Ngọc Bạch bệnh tình nguy kịch, người thân vội vàng đến thăm trong đêm! Ngôi sao của đội cảnh sát là quý công tử hào môn."
Cô há mồm, ông vua giới tàu thủy á? Hóa ra không chỉ đơn giản là phú hào thôi sao?
Bên dưới còn kèm theo một bức ảnh cô với giám sát Lương đi vào bệnh viện nữa, đã vậy còn viết chuyện tình của ai người đã bị bại lộ!
A Trân nháy mắt với cô: "Chị chủ, cô cũng nhàm chán quá rồi đó, hẹn hò với giám sát Lương mà không thèm nói với tôi luôn."
Tô Niệm Tinh thấy cô ta hiểu lầm bèn lập tức giải thích: "Chúng tôi đi xem hội biểu diễn, sau khi ra ngoài thì anh ấy nhận được cuộc gọi báo bệnh tình của ông mình nguy kịch, vừa vặn tôi đang ở trong xe của anh ấy nên đi cùng qua đó thăm bệnh nhân luôn, mấy tay săn ảnh này toàn viết lung tung thôi."
A Trân chợt hiểu ra: "Hóa ra là như vậy, mấy tay săn ảnh này không phải con người mài Sao lại viết vớ vẩn như vậy."
Tô Niệm Tinh nhún vai, cô đã quá quen rồi. Mấy tay phóng viên đó đều là dựa theo bức ảnh để biên soạn ra câu chuyện, mấu chốt còn lại bịa rất ra gì nữa chứ. Cô đi tố cáo bọn họ, ngược lại còn mang tới độ hot cho bọn họ ấy chứ, còn không bằng không để ý đến.
Tô Niệm Tinh kêu A Trân trông quán ăn còn mình thì mang máy ảnh đi rửa, các hàng xóm thì cầm bức ảnh có chữ ký đi khoe với mọi người.
Mang cuộn phim đến phòng rửa phim xong, Tô Niệm Tinh lại vòng đến đường Russell. A hỉ nhìn thấy cô tới mà hai mắt lấp lánh tỏa sáng, anh ta đi lên: "Chị chủ? A Trân nói cô định báo danh cho chúng tôi vào lớp học máy tính phải không?”
"Đúng rồi."
"Vậy cô có thể mua luôn một cái máy tính ngay bây giờ được không? Như vậy lúc nào quán ăn không có người thì tôi cũng có thể học thao tác thế nào." A Hỉ có hơi ngại ngùng khi đưa ra kiến nghị này.
Tô Niệm Tinh quả thật có dự định mua hai cái máy tính, chứ máy thu ngân hiện tại rất gà mờ, không có gì khác với hộp đựng tiền hết. Sổ sách đều toàn phải viết tay, nếu A Trân với A Hỉ biết dùng Excel và làm bảng biểu thì cô xem cũng tiện hơn.
Cô nghĩ ngợi, mua sớm hay mua muộn cũng như nhau cả, nên gật đầu đồng ý: "Được! Sau này tôi sẽ mua hai cái, hai người cố gắng học, đừng làm lãng phí tiền học mà tôi đã nộp đấy."
A Hỉ điên cuồng gật đầu: "Tôi nhất định sẽ học chăm chỉ mà."
Tô Niệm Tinh đi ra khỏi quán ăn rồi thuận đường đến quảng trường Thời Đại xem máy tính.
Năm 1991 chỉ có máy tính kiểu cũ với màn hình hiển thị cỡ lớn, không chỉ công kênh mà còn đắt tiền nữa, thiết bị tốt hơn một chút thì mất đến hơn tám nghìn đô la Hồng Kông. Bây giờ Tô Niệm Tinh cũng coi như đã có ít tiền rôi nhưng vẫn bị cái giá này dọa sợ hết hồn.
Cô quyết định mua hai cái máy kiểu cũ rồi lần lượt viết xuống hai địa chỉ nhận hàng.