Chương 737: Mẹ Của Sir Lương Lợi Hại Thật Đấy
Chương 737: Mẹ Của Sir Lương Lợi Hại Thật ĐấyChương 737: Mẹ Của Sir Lương Lợi Hại Thật Đấy
Cảnh ti của tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức cũng được mời tới để phụ trách vụ án này.
Trước đấy đám người Trương Chính Bác và Đại Lâm đã lấy lời khai của Lương Nhã Tĩnh và còn vẽ chân dung nghi phạm, mấy thứ này đều có thể đưa đến bộ phận quan hệ công chúng để nhờ các thị dân giúp nhận diện người.
Sau đó bọn họ đều bị mời ra ngoài vì không có tư cách tham gia vào tổ chuyên án, nhưng Lương Nhã Tĩnh là nhân chứng quan trọng nên lại bị dẫn đi hỏi khẩu cung.
Đám người Tô Niệm Tinh vẫn luôn đợi ở bên ngoài.
"Mẹ của sir Lương lợi hại thật đấy, vậy mà còn mời tới được nhiều nhân vật lớn như thế. Mấy người này đều là tinh anh trong đội cảnh sát cả đấy." Cũng không biết là khâm phục hay là đang cổ vũ sĩ khí nhưng giọng điệu của Trương Chính Bác nghe qua còn hơi run rẩy.
Đại Lâm và Quan Thục Huệ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng họp trước mặt, cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cánh cửa cũng được mở ra, là Lương Nhã Tĩnh, mấy người họ vội đi lên hỏi: "Thế nào rồi?"
Lương Nhã Tĩnh lắc đầu: "Lấy lời khai xong là tôi ra ngoài rôi, bọn họ vẫn đang ở bên trong thảo luận về tình tiết vụ án."
Tô Niệm Tinh nhìn cô ấy: "Tôi sẽ bói thêm một quẻ nữa cho cô."
Lương Nhã Tĩnh gật đầu rồi tìm ghế ngồi xuống, ra hiệu cho cô cứ thoải mái xem.
Tô Niệm Tinh hít một hơi thật sâu, cho rằng lần này mình lại nhìn thấy một cảnh tượng thời gian thực tối tăm mịt mù nữa, nhưng không ngờ tuyến thời gian đã đến ngày hôm sau.
Căn phòng tối tăm bị người mở cửa ra từ bên ngoài, Diệp Thắng Thiên cầm khẩu súng ngồi xổm trước lồng giam và quan sát viên cảnh sát đã bị anh ta tra tấn đến gần như sụp đổ kia.
Đối phương vẫn ở trong bóng tối, vì không thích ứng được với ánh sáng nên giơ tay lên he theo bản năng.
Diệp Thắng Thiên gõ báng súng vào thanh sắt, giọng nói không nhanh không chậm: "Đã cân nhắc đến đâu rồi? Có muốn nói chuyện không?"
Giám sát Lương cố gắng mở mắt ra, bởi vì quá đói nên cả người anh đang ở trong tình trạng mất nước, môi khô nứt nẻ, hai mắt vì đói khát nên khi nhìn người không khỏi phải híp lại: "Tôi thật sự không nói dối, lúc điều tra vụ án tôi đã phát hiện ra La Tiêu không đúng. Anh nghĩ thử mà xem, nếu người phát hiện ra không phải là tôi thì làm sao tôi có thể nhận tiền thưởng được. Nếu tôi giành công lao của người khác, cướp tiền thưởng về cho riêng mình thì làm sao tôi có khả năng vì bảo vệ đối phương mà đến cả mạng mình cũng không cần nữa chứ."
Diệp Thắng Thiên hơi á khẩu, anh ta nhíu mày quan sát anh: "Thật sự là anh sao? Vậy trước đó tại sao anh phải lừa tôi?"
Giám sát Lương cười khổ: "Các anh đều là kẻ liều mạng, tôi không muốn rước thêm phiền phức cho mình nên mới cố tình nói là nội ứng đã phát hiện ra anh. Cái này gọi là phân tán thù hận! Cảnh sát chúng tôi phá án cũng thường xuyên dùng phương pháp này."
Diệp Thắng Thiên chợt hiểu ra, mặt sẹo ở bên cạnh anh ta bảo: "Anh Diệp, chắc là anh ta nói thật đấy." Diệp Thắng Thiên híp mắt: "Giám sát Lương, anh đã hại chết bốn anh em của tôi, giờ anh tính đền mạng cho bọn họ thế nào đây? Nghe nói anh vẫn còn cha mẹ và em gái nữa nhỉ?"
Giám sát Lương nghe thấy anh ta nhắc đến người thân, đột nhiên cơ thể vốn đang suy yếu của anh trào dâng sức mạnh. Tay anh siết chặt lấy thanh sắt phát ra những tiếng loong coong: "Anh nói không giữ lời! Anh đã nói sẽ tha cho em gái tôi một mạng cơ màit”
"Đúng rồi đấy! Tôi có thể không giết em gái anh, nhưng... mạng của bốn người anh em của tôi không thể chết oan chết uổng được!" Diệp Thắng Thiên đá lưỡi vào má trong, trâm tư suy nghĩ.
"Nghe nói là người của tổ trọng án A các anh muốn một lưới bắt gọn chúng tôi, vậy thì để các tổ viên của anh đền mạng cho anh em của tôi đi!"
"Bọn họ là cảnh sát! Cho dù không có chúng tôi thì cũng còn người khác! Đây là công việc của chúng tôi..."
Diệp Thắng Thiên lại không muốn nghe anh phí lời nữa, khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười nhạt, giơ súng nhắm thẳng vào đầu anh định bóp cò.
Người đàn ông mặt sẹo nói: "Anh Diệp, hay là giữ anh ta lại cho chết cuối cùng đi, để mấy người anh em của anh ta biết bọn họ đều chết vì anh ta."
Diệp Thắng Thiên im lặng một lúc rồi cười bảo: "Ý hay đấy!"
Nhưng lần này anh ta vẫn không bỏ qua cho giám sát Lương mà bắn một phát súng: "Đừng có chết nhanh như vậy nhé, tôi sẽ cho các anh em của anh xuống chơi với anh!"