Chương 740: Nói! Có Phải Tô Niệm Tinh Mật Báo Không?
Chương 740: Nói! Có Phải Tô Niệm Tinh Mật Báo Không?Chương 740: Nói! Có Phải Tô Niệm Tinh Mật Báo Không?
Diệp Thắng Thiên bị lừa gạt khiến cả người tràn ngập trong lệ khí, anh ta đá văng cánh cửa gỗ của căn phòng ra, bởi vì lực quá lớn nên cánh cửa gỗ trực tiếp đổ luôn, đè xuống bên trên lồng sắt.
Diệp Thắng Thiên đẩy cửa gỗ qua một bên rồi chỉ súng về phía người đàn ông trong lồng, giọng nói lạnh băng như sắt thép: "Nói! Có phải Tô Niệm Tỉnh mật báo không?"
Giám sát Lương ôm vết thương với vẻ suy yếu, sắc mặt trắng bệch, hai mắt khép hè, từ trong miệng nhẹ nhàng nhả ra hai chữ: "Không phải!"
Lần này thì Diệp Thắng Thiên không còn bị anh lừa nữa, một tay anh ta bấu mạnh vào vị trí vết thương của đối phương: "Tôi đã hiểu hết rồi, anh đang bảo vệ cô ta cho nên mới không nói sự thật cho tôi biết!"
Hai mắt anh ta trợn tròn bắn ra lửa giận, bởi vì quá mức điên tiết cho nên toàn bộ gương mặt đều vặn vẹo, ở trong căn phòng tối tăm này lại trông vô cùng âm u và đáng sợ, hai tay anh ta nắm chặt khẩu súng gần như muốn dùng hết toàn bộ sức lực trên người để bắn kẻ đầu sỏ gây chuyện.
Lần này, anh ta không hề tránh đi vị trí yếu hại mà càng giống như trút giận hơn, bắn người vốn đã suy yếu vô cùng thành cái rây, giám sát Lương thậm chí còn chưa kịp nói một câu nào thì đã ngã người trong vũng máu bất động.
Diệp Thắng Thiên với đôi mắt đỏ ngầu vẫn chưa đủ hả hê, anh ta thuận tay giơ súng rồi lồng ngực của Gia Cát cư sĩ trúng đạn, ngã người xuống đất.
Trong con mắt đen thăm thẳm của Diệp Thắng Thiên hiện đầy vẻ điên cuồng và giận dữ, anh ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, miệng phun ra ba chữ: "Tô Niệm Tinhi"
Giọng nói này nghe qua vừa hung ác vừa kèm lẫn hận ý dày đặc, giống như muốn nghiền nát và hủy diệt người ta vậy.
"Anh Diệp! Bây giờ bọn em sẽ đi bắt người ngay!"
Vừa vặn đúng lúc này bên ngoài truyền tới một giọng nam: "Cơm đến rồi đây!
Diệp Thắng Thiên ra hiệu cho người đàn ông mặt sẹo mở cửa.
Trông thấy người đàn ông bên ngoài, người đàn ông mặt sẹo nhận lấy hộp cơm trong tay đối phương và cảnh cáo anh ta: "Quản kỹ cái miệng của mày lại!
Người đàn ông nhận tiền một cách máy móc rồi quay người rời đi.
Lương Nhã Tĩnh vẫn luôn yên lặng nhìn Tô Niệm Tỉnh xem bói lại trông thấy từng giọt nước mắt to như hạt đậu của cô chảy xuống, ngón tay đang nắm lấy tay mình cũng đang run lên.
Lương Nhã Tĩnh không hiểu nguyên nhân nhưng lại không dám ngắt ngang cô, một bàn tay luống cuống dùng khăn giấy giúp cô lau nước mắt.
Ba người Trương Chính Bác thấy cô khóc mà đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thấy hơi áy náy, lúc ban sáng bọn họ không nên nghi ngờ cô.
Đột nhiên tay thấy nhẹ bẫng, Tô Niệm Tinh chớp đôi mắt mờ nhòe của mình để tập trung lại ánh sáng: "Tôi bói ra được rồi!"
Cô biết người đàn ông giao cơm kial
Mấy người vốn không ôm hy vọng gì đột nhiên kinh hĩa: "Hả? Ở đâu?"
Tô Niệm Tinh lại không nói địa chỉ cho bọn họ mà bảo: "Tìm được một người đã, anh ta biết Diệp Thắng Thiên đang ở đâu!" Nói xong, cô nôn nóng gõ cửa phòng họp, mấy người Đại Lâm lại đưa mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng đi đến phía sau cô.
Cảnh ti Trần chính là vị cảnh ti có cấp bậc thấp nhất trong phòng họp này, ông ta phụ trách mở cửa, khi trông thấy mấy người Trương Chính Bác, ông ta nhíu chặt mày lại: "Mấy người các cậu về đi! Vụ án này sẽ giao cho tổ chuyên án phụ trách!"
Thấy ông ta định đóng cửa, Đại Lâm vội nói: "Tô thần toán có manh mối, sir Trần, chúng ta mau đi bắt Diệp Thắng Thiên đi chứ?"
Cảnh ti Trần nhìn Tô Niệm Tinh, ngược lại ông ta cũng có một chút ấn tượng về cô. Trước đây, cô đã từng giúp tổ A cung cấp vài manh mối nên lần này ông ta cũng cho rằng sẽ như vậy.
Sắc mặt ông ta dịu đi một phần: "Manh mối gì?"
"Tôi biết chỗ ẩn náu của bọn bắt cóc." Tô Niệm Tinh nói chắc như đỉnh đóng cội.
"Thật sao?" Tô Tú Tuyết đứng bật dậy khỏi ghế ngồi rồi vòng đến cửa sau: "Anh ta đang ở đâu?"
Những người khác cũng đều nhìn về phía bọn họ, cho rằng bọn họ đã tìm được nhân chứng và có được manh mối. Nếu thật sự là như vậy sẽ mang tới một bước nhảy vọt rất lớn cho vụ án của bọn họ.
Địa chỉ cụ thể thật sự không thể nói ra được, Tô Niệm Tinh vội bảo: "Tìm được chú Minh đã, chú ấy có thể dẫn chúng ta tìm đến nơi của người cung cấp manh mối."
Tô Tú Tuyết nghi ngờ: "Làm sao cháu biết người mà chú Minh quen biết kia có thể tìm được kẻ bắt cóc? Trước đấy tại sao cháu lại không nói?"