Chương 746: Vẫn Nên Để Tôi Đi Cho
Chương 746: Vẫn Nên Để Tôi Đi ChoChương 746: Vẫn Nên Để Tôi Đi Cho
"Thế tuyệt đối không được!" Trương Chính Bác nhíu mày nói: "Hay là tôi vào gõ cửa trước?"
Quan Thục Huệ nhìn Tô Niệm Tinh, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ: "Đại sư, không phải cô biết hóa trang hay sao? Có thể hóa trang cho Trương Chính Bác, biến anh ta thành bộ dáng của Đại Đao, như vậy không phải là được rồi sao?"
Tô Niệm Tinh nhún vai: "Tôi tới đây vội quá nên không mang túi trang điểm đi, hơn nữa, trên mặt anh ta có vết sẹo, phải dùng đến đạo cụ hóa trang mới được. Mà ở đây chẳng có một thứ gì hết, hoàn toàn không thể hóa trang được, còn nữa, hóa trang cũng cần thời gian."
Đại Đao nghiến chặt răng: "Vẫn nên để tôi đi cho."
"Nhưng sẽ có nguy hiểm đấy." Lâm Thúy Thúy túm lấy cánh tay chồng, không muốn anh ta lấy thân mình ra mạo hiểm.
Đại Đao vỗ lên vai cô ta: “Anh ở nội thành hoàn toàn không tìm được công việc gì, bây giờ vất vả lắm mới có người chịu thuê anh, phải cầu phú quý từ trong nguy hiểm thôi em."
Tô Niệm Tinh nhìn thẳng vào đôi mắt của Đại Đao, muốn nói lại thôi...
Cô không muốn anh ta mạo hiểm nhưng bây giờ lại chỉ có mình anh ta vào gọi cửa thì tên cướp kia mới buông lỏng cảnh giác.
Cô cắn môi, nhiều lần đảm bảo với anh ta: "Nếu như anh bị thương vậy tiền viện phí thuốc thang sẽ do tôi trả. Còn nếu anh chết, tôi sẽ cho vợ anh một khoản tiền dưỡng lão. Nếu như anh bình an trở về thì tôi nhất định sẽ giữ lời hứa thuê anh làm vệ sĩ." Trương Chính Bác định nói đội cảnh sát sẽ trả tiên nhưng nghĩ đến Đại Đao phản cảm với cảnh sát nên đến cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Đại Đao gật mạnh đầu: "Được!"
Anh ta quay người định rời đi, Trương Chính Bác lại dặn dò anh ta nhất định phải trốn đi kịp thời, đẩy đối phương ra rồi quay người chạy ngay.
Vì muốn cố hết khả năng bảo vệ tính mạng của anh ta mà Trương Chính Bác còn lấy một chiếc áo chống đạn ra cho anh ta mặc.
Đang là thời điểm nóng nhất trong bốn mùa nên đại đa số đàn ông đều mặc áo phông, mặc thêm cái áo chống đạn này vào sẽ phồng lên. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được điểm bất thường.
Đại Đao hít một hơi thật sâu: "Không cần đâu, mặc cái này vào càng dễ khiến người nghi ngờ hơn."
Trương Chính Bác cũng chỉ có thể bỏ qua.
Đại Đao vỗ lên vai Lâm Thúy Thúy, trấn an cô ta không cần lo lắng rồi sau đó dẫn theo hai tay súng bắn tỉa đi vào trong thôn trong ánh mắt lo lắng của mọi người.
Để không đánh rắn động cỏ mà những cảnh sát khác tạm thời sẽ án binh bất động. ....
Ở một bên khác, giám sát Lương đang nằm trong lồng giam, trên trán túa mồ hôi mịn, một tay anh ôm chặt lấy vết thương, môi trắng bệch, đây là triệu chứng mất máu, nếu như vẫn không được chữa trị thì rất có khả năng anh sẽ chất.
Anh cầm thanh gỗ trên sàn gõ vào thanh sắt, người đàn ông lùn tịt vừa chửi rửa vừa đá cửa phòng đi vào: "Sao lắm chuyện thế nhỉ? Đã sắp chết rồi mà vẫn không chịu yên!" Giám sát Lương thở hổn hển: "Anh có muốn lấy được một trăm triệu không?”
Người đàn ông lùn tịt cười khẩy một tiếng: 'Không phải anh tính nói nếu tôi thả anh thì anh sẽ cho tôi một trăm triệu đấy chứ?”
Anh ta chỉ vào mặt mình: “Anh cũng không thèm nhìn bộ dáng tôi trông thế nào, anh cảm thấy tôi còn có thể thả anh đi được sao? Cảnh sát các anh đều ngây thơ như vậy cả sao?"
Giám sát Lương bị anh ta chế giễu cũng không hề nổi giận: "Các anh đi cướp tiệm vàng một lần chẳng qua cũng chỉ kiếm được mấy nghìn vạn. Nhưng Hứa Thiếu Phú bắt cóc Hà Gia Tuấn lại kiếm được tiền chuộc ba trăm triệu lận đấy. Tôi là cháu ngoại của ông vua tàu thủy thế giới Tô Ngọc Bạch, ông ấy không có con trai nên tôi chính là một trong những người thừa kế, anh cảm thấy có đáng giá một trăm triệu không?"
Người đàn ông lùn tịt sờ cằm: "Hứa Thiếu Phú à? Tôi biết thằng đó, đáng tiếc, nó không dẫn tôi phát tài."
Anh ta quan sát giám sát Lương cốt là muốn suy đoán tính thật giả trong lời nói của anh: "Anh quả thật đáng giá một trăm triệu sao?"
"Nếu không tin thì anh có thể gọi điện cho em gái tôi, con bé sẽ tìm ông ngoại tôi để lấy tiền, đến khi ấy tiền trao cháo múc. Anh cầm tiền chuộc chạy về nội địa thì cảnh sát Hương Giang chúng tôi cũng không thể bay tới nội địa bắt được anh được đâu."
Giám sát Lương dẫn dắt từng bước: "Diệp Thắng Thiên cướp của đúng là lợi hại thật đấy nhưng mỗi lần các anh cướp cũng chỉ có mấy nghìn vạn, hơn nữa còn phải chia cho năm người. Cho dù anh có cướp sáu lần thì cũng được chia đến nổi một trăm triệu đâu. Bây giờ tôi đang ở ngay trước mặt anh, lẽ nào ngay cả tiên chuộc mà anh cũng không dám lấy à?"