Chương 77: Cứ Giao Cho Thời Gian Chứng Minh Đi
Chương 77: Cứ Giao Cho Thời Gian Chứng Minh ĐiChương 77: Cứ Giao Cho Thời Gian Chứng Minh Đi
Bà Châu chống tay lên bàn, thật lâu không nói được nửa lời.
Bà ta nhìn Tô Niệm Tinh, muốn xác nhận đối phương có nói dối hay không.
Tô Niệm Tinh lại đối diện tầm nhìn với bà ta một cách rất thẳng thắn.
Bà Châu lại liếc mắt nhìn con trai.
Sau khi chỉ trải qua một cơn kinh hãi ngắn ngủi, Châu Hồng Ba đối diện tâm nhìn với mẹ mình cũng nhanh chóng hiểu được ý tứ trong ánh mắt của bà ta: "Chuyện không liên quan gì đến con, là cha mẹ một mực kéo con tới đây xem bói, trước đó con không hề muốn tới."
Tô Niệm Tinh cạn lời, hóa ra bà Châu nghi ngờ cô với Châu Hồng Ba hợp mưu với nhau.
Cô nhún vai: "Nếu bà không tin thì tất cả cứ giao cho thời gian chứng minh đi."
Đương nhiên bà Châu không muốn tin rồi nhưng hàng xóm láng giềng đều nói bà thầy bói này linh lắm, lỡ như là thật vậy chẳng phải bà ta không thể nhắm mắt xuôi tay được hay sao?
Trong lúc nhất thời, bà Châu khó có thể chấp nhận được, cả người mềm oặt, ngồi phịch trên ghế.
Ông Châu đỡ vợ dậy, nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ sốt ruột: "Đại sư, có thể tìm được một cô con dâu tốt đủ mọi mặt được không, vừa khiến chúng tôi hài lòng mà con trai tôi lại vừa thích, nhân phẩm còn tốt?"
Tô Niệm Tinh gãi đầu với vẻ hơi ngại ngùng: "Xin lỗi, tôi chỉ biết xem bói chứ không nhận thực hiện nguyện vọng."
Lời này nói rất đúng, bà A Hương không nhịn được mà quay lưng lại trộm cười.
Ông Châu hơi lúng túng nhưng vẫn mặt dày mày dạn hỏi tiếp: "Ý của tôi là liệu có thể tránh được hai người này không, ví dụ như cô có thể nói cho chúng tôi biết họ tên của bọn họ."
Tô Niệm Tinh nghĩ ngơi một chút, tránh được người đầu tiên cũng rất tốt đấy chứ.
Cô trâm ngâm một lúc rồi đáp: "Người đầu tiên họ Hoàng."
Lại bấm tay tính rất lâu: "Một người khác là dân nhập cư trái phép, họ tên đổi tới đổi lui, tôi chỉ có thể nói với ông bà nhiêu đây mà thôi."
Nếu là bình thường, bà Châu chắc chắn sẽ tìm cô để lý sự nhưng lúc này bà ta lại không có tâm trạng. Đứa con dâu đầu tiên ngỗ nghịch bất hiếu, đứa thứ hai thì lại khẩu phật tâm xà, đứa này độc ác hơn đứa kia, mệnh của bà ta đúng là quá khổ mà. ....
Đại khái là vì duyên cớ truyền tai nhau nghe cho nên gần như mỗi ngày, Tô Niệm Tinh đều có thể nhận được một, hai đơn ủy thác.
Lúc không có người thì cô ngồi xuống đọc sách, thảo luận về kỹ thuật bói chữ với bà A Hương.
Kiếp trước cô học kém lắm, lại không thích học hành nên vừa đọc sách là sẽ hoa mắt chóng mặt, đặc biệt là quyển sách này còn huyền ảo như thế. Rõ ràng không phải đang dùng văn cổ nhưng cô lại chẳng hiểu gì cả. Cô hối hận vô số lần vì ngày xưa đã không thể chăm chỉ học hành.
Bà A Hương cũng lực bất tòng tâm đối với chuyện này. Tô Niệm Tinh đặt sách xuống, mở cái hộp ở bên chân rồi lấy quẻ bàn mà mình mua được từ chỗ khác ra.
Như vậy khi ném tiền đồng, cô cũng không cần lo lắng tiền đồng sẽ rớt xuống đất nữa.
Bà A Hương thấy cô lại bắt đầu nghịch lục hòa văn tiên quẻ mà khóe miệng co rút: "Cháu không muốn học bói chữ nữa sao?"
Tô Niệm Tinh lặng lẽ cầm quyển sách lên.
Bà A Hương kiến nghị sẽ luyện tập bói chữ cùng với cô.
Lúc hai người đang chơi đến nghiện thì Hà Linh Vân tới đây, cô ta mua ba cốc trà sữa ở hàng bên cạnh rồi chia cho mỗi người một cốc.
Bà A Hương nhận lấy cốc trà sữa, hỏi cô ta đã giải quyết việc riêng đến đâu rồi?
Tren mặt Hà Linh Vân hiện ra vài phần ý cười: "Đã giải quyết xong rồi bà ạ, cháu làm như lời bà chỉ, mỗi ngày đều kêu anh họ cháu hộ tống cháu về nhà. Hôm qua không cho anh họ đi theo, cuối cùng thì anh ta cũng tìm được cơ hội ra tay, bắt tận tay day tận trán luôn."
Mắt của Tô Niệm Tỉnh rất tinh, trong thấy trên cổ cô ta có vết bầm tím: "Cô bị sao thế kia?"
Trong mắt Hà Linh Vân bắn ra lửa giận: "Vì muốn anh ta bị phán tù lâu hơn một chút nên thẳng đến khi anh ta bóp cổ tôi, để lại vết bầm thì tôi mới kêu anh họ ra ngoài."
Tô Niệm Tinh hít ngược một ngụm khí lạnh, hình ảnh mà cô nhìn thấy trước đó là người đàn ông dùng búa đập vào đầu cô ta từ phía sau, chỉ một cái đã đủ đòi mạng cô ta rồi, nhưng cô gái này bí quá hóa liều, lá gan cũng quá to rồi thì phải. Tô Niệm Tinh thấy Hà Linh Vân im lặng rất lâu mà không nói năng gì cả. Cô ta là kiểu ngực to não nhỏ hay là một con hổ đơn thuần?