Chương 771: Bọn Họ Còn Nhận Ra Tôi Nữa Sao
Chương 771: Bọn Họ Còn Nhận Ra Tôi Nữa SaoChương 771: Bọn Họ Còn Nhận Ra Tôi Nữa Sao
Đây cũng là lý do tại sao sau khi trưởng thành, rõ ràng có thể tìm lại người thân nhưng từ đầu đến cuối anh ta đều không đi tìm.
Tô Niệm Tinh tổng hợp toàn bộ nội dung mà mình đã bói ra được lại với nhau rồi phân tích cho Tạ Gia Duệ nghe: "Tôi có thể bói ra được độ tuổi đại khái của cha mẹ anh và cả căn nhà mà anh từng sống khi còn nhỏ. Tôi cũng sẽ đăng thông tin lên báo xem có bao nhiêu người liên hệ, sau đó lại căn cứ vào tướng mặt của bọn họ để xác định ai mới là cha mẹ của anh, có được không?”
Tạ Gia Duệ đã hai mươi ba rồi, trong mấy năm trước đây, anh ta không hề ôm bất cứ một hy vọng gì đối với cha mẹ ruột của mình, tuy rằng cô đã nhắc đến chuyện cha mẹ không cố tình bỏ rơi anh ta nhưng chưa từng ở chung nên cũng không có cảm tình gì đáng để nhắc tới, bởi vậy anh ta cũng không vội.
Tô Niệm Tinh thấy anh ta có hơi chần chừ lại nhanh chóng đoán ra được điểm khó xử của anh ta: "Yên tâm đi, tiền đăng báo tạm thời sẽ do tôi trả, đợi tìm được cha mẹ anh rồi, anh lại trả tiền cho tôi sau cũng được."
Cô muốn xem mình không cần dùng đến bàn tay vàng mà chỉ đơn thuần dựa vào bản thân và truyền thông có thể tìm được người hay không.
Tạ Gia Duệ chưa từng nghĩ đến chuyện cha mẹ sẽ trả tiền cho mình, anh ta cười khổ: "Bao nhiêu năm không gặp rồi, bọn họ còn nhận ra tôi nữa sao?"
Tô Niệm Tinh chưa gặp được người thật nên thật sự không rõ: "Họ rất có phúc khí đấy, tính cách chất phác lại thiện lương, chắc hẳn sẽ không có chuyện không nhận ra anh đâu." Tạ Gia Duệ nghe thấy cô nói như vậy cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn: "Được, vậy cô giúp tôi tìm nhé. Nếu thật sự tìm được vậy tôi chắc chắn sẽ trả tiên cho cô. Còn nếu không tìm được, tôi nhất định sẽ không trả tiền đâu đó."
Tô Niệm Tinh cũng không thiếu chút ít tiền này nên đồng ý ngay: "Yên tâm đi, tôi không lừa anh đâu!"
Nói chuyện với Tạ Gia Duệ xong, Tô Niệm Tinh mới đi tìm vị phóng viên mà mình quen biết để nhờ người ta giúp đăng thông tin tìm người, điện thoại và địa chỉ để lại đều là của quán Tô Thần Toán.
Dặn dò xong, cô mới xách canh bồ câu và gà hầm nấm đến bệnh viện.
Lúc cô đến nơi thì đã qua giờ cơm trưa rồi.
"Xin lỗi, trước khi đến có một người tới xem bói, anh có đói không?" Tô Niệm Tinh tiện tay đặt hộp giữ nhiệt lên tủ đầu giường.
Giám sát Lương vừa định nói không sao thì Tô Ngọc Bạch đã giành trước một bước: "Có đó, nó đói móp cả bụng rồi, vì muốn ăn canh mà cháu hầm nên ngay cả cháo bào ngư mà người giúp việc vất vả nấu cho cũng không chịu ăn luôn."
Giám sát Lương đỏ bừng mặt, tông giọng chợt cao hơn: "Ông ngoại! Trên người cháu có vết thương không thể ăn bào ngư!”
Tô Ngọc Bạch lại không thèm để ý đến đứa cháu ngoại vô dụng này mà nhìn về phía Tô Niệm Tinh với vẻ mặt tò mò: "A Tinh này, hôm nay cháu lại hầm canh gì thế?"
"Canh bồ câu ạ." Tô Niệm Tinh lấy bát ra rồi lần lượt múc cho bọn họ mỗi người một bát.
Giám sát Lương lẩm bẩm: "Ông ngoại, không phải ông nói canh này không có vị gia đình hay sao? Tại sao còn muốn uống? Canh mà má Vương nấu, bộ ông không thích hả?"
Tô Ngọc Bạch thở dài: "Sơn hào hải vị ăn nhiều rồi cũng sẽ muốn đổi sang cháo trắng rau xanh mà, canh mà má Vương nấu quá bổ dưỡng, ông uống một bát mà chảy máu mũi, còn canh mà A Tinh nấu thì không."
Câu này ngoài khen trong chê, Tô Niệm Tinh cũng không phải đồ ngốc nên làm sao có thể không nghe ra được chứ, cô giành cái bát lại, chống nạnh trừng mắt nhìn ông ta: "Ông ơi, con bồ câu này là đích thân cháu mua đấy, nguyên liệu bên trong cũng toàn là hàng thật giá thật, lời ông nói quá mức khó nghe, phạt ông không được uống nữa."
"Ơ kìa, con bé này, không phải tôi chỉ nói thật thôi sao? Cháu còn tức cái gì?" Tô Ngọc Bạch không phục: "Canh này của cháu dùng đương quy mà nó đúng thật không phải nguyên liệu hàng đầu rồi còn gì, bao nhiêu tiền một lạng?”
"Ba mươi đô la Hồng Kông." Tô Niệm Tinh thuận miệng đáp, cô đến hàng đồ khô mua đấy.
"Cái gì? Có ba mươi đô la Hồng Kông thôi á? Thế này có thể mua được hàng tốt gì hả? Chắc chắn không phải hàng chuẩn rồi, nguyên liệu thuốc bắc mà ông dùng đều do bác sĩ Đông y sản xuất và bào chế ở Nhật Bản, đặc biệt bốc riêng cho ông dùng. Nửa cân ít nhất đã hơn một vạn rồi." Tô Ngọc Bạch ra dáng "cháu chỉ là tấm chiếu mới."