Chương 772: Cái Đó Là Gì Vậy
Chương 772: Cái Đó Là Gì VậyChương 772: Cái Đó Là Gì Vậy
Kiếp trước trong nhà Tô Niệm Tinh cũng có mời một bác sĩ Đông y chuyên nghiệp để giúp bào chế thuốc, nhưng bây giờ cô nào có điều kiện ấy chứ.
Giám sát Lương cảm thấy ông ngoại mình nghĩ hơi nhiều rồi: "Phần lớn dược liệu này đều từ nội địa vận chuyển tới, tình hình ở bên đó cũng không phải ông không biết mà, hoàn toàn không giống Hương Giang chúng ta bị rất nhiều công xưởng làm ô nhiễm. Hơn nữa nhân công còn rẻ. Dược liệu mà được đặt làm riêng ở Nhật Bản tốn hơn một vạn đô la Hồng Kông của ông còn không có hiệu quả tốt bằng hàng mà A Tinh mua ở tiệm thuốc đâu."
Tô Niệm Tinh sững sờ.
Đúng rồi, nội địa năm 1991 vẫn chưa bị ô nhiễm nặng nề giống như sau này, đại đa số những nơi trồng dược liệu đều là sơn thanh thủy tú, có đây tiếng chim và hương hoa.
Tô Ngọc Bạch bị cháu trai trách móc một trận, ngược lại cũng không thấy xấu hổ bao nhiêu. Tuổi lớn rồi nên da mặt cũng dày lắm: "Nghe cháu nói như vậy cũng có lý, vậy ông càng nên uống một bát chứ."
Ông ta bưng bát canh mà Tô Niệm Tinh đặt trên bàn trà lên, lại nhìn trộm sắc mặt của cô, thấy đối phương không có ý đi qua đây giành lại nữa mới húp từng hớp nhỏ: "Khỏi phải nói, canh này của cháu hầm đủ lửa đấy."
"Cô ấy nấu ở quán ăn, dùng toàn lửa to thôi, khác với lửa ở nhà." Giám sát Lương uống xong một bát lại nhìn về phía một hộp thức ăn khác: "Cái đó là gì vậy?"
Tô Niệm Tinh kể lại chuyện buổi sáng gặp được một người bán gà ra.
Giám sát Lương cảm thấy cô đã làm được một việc rất tốt: 'Nếu có thể giúp cậu ta tìm được cha mẹ mình vậy cũng tương đương với cứu cả một nhà ba người của cậu ta rồi."
Không có cha mẹ giúp đỡ, chỉ dựa vào một mình Tạ Gia Duệ nuôi sống hai đứa con thật sự rất khó khăn. Anh ta phải làm việc nhưng lại không thể cách nhà quá xa, nhưng bây giờ cơ hội phát triển ở nông thôn lại quá ít.
Tô Ngọc Bạch liếc mắt nhìn cô với vẻ hơi khó tin: "Cháu có lòng tốt như vậy sao? Còn giúp cậu ta đăng quảng cáo miễn phí?"
Tô Niệm Tinh bật cười: "Làm sao cháu có khả năng kinh doanh không có lời được chứ, cháu có thể bói ra được cha mẹ anh ta là người có tiền, đợi tìm được cha mẹ giúp anh ta rồi, đối phương không thiếu tiền nên sẽ không quyt nợ đâu."
Tô Ngọc Bạch phì cười: "Vậy cũng mạo hiểm lắm đấy!"
Tô Niệm Tinh nghiến răng.
Lão già này nói chuyện rất khiến người bực bội đấy nhé.
Cô lẩm bẩm: "Mạo hiểm khi xem bói của cháu chắc hẳn không thể lớn bằng sóng gió mà thuyền của các ông gặp phải trên biển đâu nhỉ?"
Tin thời sự tàu vận tải biển gặp phải sóng dữ khiến toàn quân bị diệt, đợt trước cô cũng vừa mới nghe qua xong.
Tô Ngọc Bạch bị cô móc mỉa lại lập tức nổi nóng: "Con nhãi này, không hiểu tôn trọng trưởng bối một chút nào cải"
Tô Niệm Tinh cười ha ha: "Đợi đến cái ngày ông trở thành trưởng bối của cháu thì ông còn phải phát lì xì cho cháu nữa đấy. Ông giàu có như vậy, nếu cho quá ít sẽ không phù hợp với thân phận vua tàu thủy thế giới của ông đâu nhỉ?" Tô Ngọc Bạch trợn tròn mắt, con nhỏ gì thế này?
Thân là một đứa cháu dâu tương lai không lấy lòng ông ta thì thôi, ngược lại còn trắng trợn đòi lì xì của ông ta nữa.
Giám sát Lương thấy ông ngoại gặp phải đối thủ rồi cũng bật cười ngả ngớn: "Ông ngoại, có phải kỳ phùng địch thủ rồi không?"
Tô Ngọc Bạch phất tay rồi tiếp tục uống canh.
Tô Niệm Tinh thấy ông ngoại cuối cùng cũng chịu im lặng mới ngồi xuống bên cạnh giường của giám sát Lương và nói với anh câu chuyện mà mình đã gặp được khi đến phố Temple bày sạp vào hôm qua: "Mấy người đó đúng là ngông cuồng thật đấy, chụp cho cái danh bà hai rồi dám lôi kéo con gái nhà người ta ngay giữa đường giữa phố. Cô gái kia chỉ hơi phản nghịch một chút thôi, suýt chút nữa thì đã bị hủy hoại rồi."
Ánh mắt của giám sát Lương tối tăm hẳn đi: "Đúng là coi trời bằng vung mà! Mấy người này chắc chắn đã phạm tội nhiều lần rồi. Lát nữa anh sẽ gọi điện cho đồn cảnh sát Du Ma Địa và kêu bọn hịo điều tra chi tiết một chút, cũng phải lật lại mấy vụ án cũ, tranh thủ phán tội thêm vài năm."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Thế nào, có ngon không?”
"Ừm, món gà trống hầm nấm này ngon thật đấy, thịt gà rất mềm, hầm cũng rất ngấm vị. Tay nghề của đầu bếp mà em mới tuyển về kia còn tốt hơn cả người trước đó đấy." Giám sát Lương không tiếc lời khen ngợi.