Chương 773: Đúng Là Không Tôi Thật
Chương 773: Đúng Là Không Tôi ThậtChương 773: Đúng Là Không Tôi Thật
Tô Niệm Tinh cũng tán đồng với câu nói này: "Đúng là không tồi thật. Trước đây em mở quán ăn mới nên không dám mạo hiểm mời đầu bếp có tay nghề quá mức tinh tế. Nhưng từ sau khi mở được hai quán ăn rồi, tiền lương nhận được lại cao nên có tuyển cũng phải tuyển người giỏi vào chứ.
Canh mà vị đầu bếp Trương này nấu vô cùng ngon luôn ấy, rất nhiều phụ huynh ở DSE đều đặt mua canh từ quán bọn em về để cho con cái uống bồi bổ cơ thể."
"Không tồi, lại khai thác thêm được một dịch vụ mới rồi đấy." Giám sát Lương thấy cô cứ nhắc đến làm ăn buôn bán là đôi mắt hoa đào ưa nhìn lại sáng lấp lánh hẳn lên, khiến anh cùng vui mừng theo.
"Sắp tới em gom đủ tiền rồi, đến khi ấy sẽ trả cho anh." Hôm qua Tô Niệm Tinh đã trở về tính xong sổ sách, chỉ thiếu khoảng mấy vạn nữa là đủ trả cho anh rồi.
Giám sát Lương suýt chút nữa thì sặc sụa: "Trả tiền gì cơ?"
"Thì bốn mươi vạn mà anh bù vào ấy, còn cả tiên thuế nữa. Thuế 20% vậy là mười hai vạn rồi." Tô Niệm Tinh thấy anh không nhớ được nên chỉ có thể nhắc nhở anh.
Giám sát Lương vừa định mở miệng thì Tô Ngọc Bạch lại chen mồm vào nói một câu: "Chỉ có mấy chục vạn còn trả cái gì mà trả! Nó là người thiếu chút ít tiền đấy sao?
Con nhỏ nhà cháu lúc nên khôn khéo thì không khôn khéo, lúc không nên khôn khéo thì toàn khôn khéo vớ vẩn.
Cháu có biết mấy nữ minh tinh của A Cảnh lợi hại cỡ nào không? Người ta không cần tiền, không cần vàng bạc châu báu, nhưng lần nào cũng kêu A Cảnh giúp mình đầu tư làm diễn viên chính.
Còn cháu thì sao?
Nso cho cháu mươi mươi mấy vạn mà cháu còn định trả về, cháu có bị ngốc không thế?"
Tô Niệm Tinh dở khóc dở cười: "Ông ơi, rốt cuộc ông ở phe nào thế?"
Đây là loại vua tàu thủy ảo ma gì thế này, vậy mà lại giúp người ngoài lừa tiên của cháu ruột.
Tô Ngọc Bạch hơi sững sờ, rôi đột nhiên phát hiện ra mình vừa mới xoay khuỷu tay ra ngoài, ông ta liếc mắt nhìn cháu ngoại với vẻ áy náy: "Còn không phải vì ông sốt ruột thay cháu hay sao, dù sao cũng sắp trở thành người một nhà rồi, nào còn phân tôi với anh nữa chứ."
Giám sát Lương nắm lấy cánh tay Tô Niệm Tinh: "Không cần đâu, cũng không có bao nhiêu tiền cả. Nếu không phải sợ em nhìn ra được thì trước đó anh còn định bỏ tiền ra lo thủ tục làm chứng minh thư Hương Giang cho em nữa đó."
Tô Niệm Tinh kêu anh không cần lo lắng: "Năng lực kiếm tiền của em là số một đấy nhé, một ngày có thể kiếm được bốn vạn đô la Hồng Kông, không bao lâu nữa là có thể gom đủ tiền rồi."
Cô hạ quyết tâm đưa ra quyết định cuối cùng rồi, không cần thiết phải bàn bạc thêm nữa.
Giám sát Lương thấy cô kiên trì nên chỉ đành im lặng, không nói gì cả.
Đúng lúc này thì Tô Tú Tuyết và Lương Công Thực từ bên ngoài đi vào phòng bệnh. Hai người họ đến tạm biệt con trai và cha mình, trông thấy Tô Niệm Tinh cũng ở đây, Tô Tú Tuyết rất mừng rỡ: "Trùng hợp quá, trước đấy tôi còn đang định kêu An Bác chuyển cho cháu đây, bây giờ cháu ở đây rồi nên tôi đưa thẳng cho cháu luôn nhé?"
Bà ấy ra hiệu cho chồng mình đặt cái hộp trong tay xuống bàn trà: "Cái này vừa mới đấu giá được đấy, không đáng bao nhiêu tiên cả, nhưng cứ giữ cẩn thận nhé, biết đâu sau này lại đáng tiền thì sao?"
Tô Niệm Tinh không hiểu gì cả, thứ gì mà lại đặt trong một cái hộp to như thế?
Tô Ngọc Bạch liếc mắt nhìn qua: "Cái gì đó? Không phải con lại định tặng sách nữa đấy chứ?"
Tô Tú Tuyết vuốt tóc mình: "Con bé cũng ra ngoài làm việc cả rồi, con còn tặng sách làm gì.
Bà ấy vỗ lên cánh tay của Tô Niệm Tinh, ra hiệu cho đối phương mở ra nhìn: "Cháu đã cứu An Bác một mạng, tôi rất muốn cảm ơn cháu thật tử tế nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được cháu đang thiếu thứ gì, vừa vặn tối qua có tham gia một hội đấu giá nên tôi đã mua cái này, cháu xem có thích không?”
Tô Niệm Tinh mở chiếc hộp ra, vậy mà bên trong lại là sứ Thanh Hoa năm Càn Long triêu Thanh.
"Vốn muốn mua đấu giá một món trang sức cho cháu, đáng tiếc lại bị người ta giành mất rồi. Cái bình sứ này trông cũng không tôi, cháu cứ cất đi nhé, trong tương lai nếu như phát triển lên rồi, mấy món đồ cổ này nhất định sẽ được bán với giá trên trời đấy." Tô Tú Tuyết khẳng định chắc nịch.
Tô Ngọc Bạch phì cười một tiếng: "Triều Thanh cách bây giờ cũng chỉ mấy trăm năm thôi? Có đáng tiên cỡ mấy thì cũng có thể đáng được đến đâu? Con chẳng qua chỉ muốn tiết kiệm tiền nên mới vẽ một cái bánh to cho nó thôi, quá keo kiệt!"