Chương 789: Là Tại Anh Nhàn Rỗi Quá
Chương 789: Là Tại Anh Nhàn Rỗi QuáChương 789: Là Tại Anh Nhàn Rỗi Quá
Vì thế, cô ném lục hào kim tiền quẻ, sau khi ném xong lại lắc đầu thở dài: "Phúc họa tương y, có đại phúc thì phải tu phúc báo, nhưng anh ta lại làm ra loại chuyện tôi tệ như vứt bỏ vợ con này, ông trời sẽ nhanh chóng thu lại phúc báo thôi, anh ta sắp bị xui xẻo quấn thân rồi."
Các hàng xóm nghe vậy mà tấm tắc lắc đầu.
Bà A Cam thì thở dài một tiếng: "Người xưa nói rất đúng, đàn ông mà bạc đãi vợ mình là sẽ không bao giờ có cơ hội phát tài. Anh ta mới trúng có mười triệu đô la Hông Kông mà đã vội vứt bỏ người vợ tào khang, loại người này làm sao có khả năng thịnh vượng mãi được chứ, đáng đời anh ta gặp xui xẻo."
"Ai nói không phải chứ. Mấy phù hào kia phát tài rồi đều chỉ dám bao nuôi bà hai, bà ba, chứ không dám ly hôn với người vợ tào khang của mình, nhưng anh ta thì hay lắm, vậy mà lại dám đổi cả vợ luôn, đáng kiếp anh ta bị báo ứng.....
Các hàng xóm thảo luận rất sôi nổi.
Hôm nay khách khứa vô cùng đông, một mình Đại Đao hoàn toàn không lo xuể được nên Tô Niệm Tinh cũng phải đi giao đồ ăn giúp, chỉ có thể giao lại quán ăn cho A Trân và Hứa Bát San phụ trách.
Tô Niệm Tinh thấy thực khách đông như vậy, sợ bọn họ không đáp ứng được vì thế mới bảo: "Trong tiệm không lo liệu được thì giảm lượng khách xuống, đừng để chen chúc quá, tránh cho canh lại đổ vào người khác, như vậy sẽ phải bồi thường đấy."
A Trân gật đầu tỏ vẻ đã nhớ. Tô Niệm Tinh giao đồ ăn đến đồn cảnh sát xong, lúc quay về quán ăn lại thấy giám sát Lương đang giúp bưng bê đồ ăn, cô nhìn về phía A Trân: "Vết thương ở vai anh ấy vẫn chưa khỏi đâu đó, sao cô có thể kêu anh ấy làm việc được?"
A Trân có hơi oan ức: "Không phải tôi kêu anh ấy làm việc đâu, là tự anh ấy muốn giúp mà."
Giám sát Lương thấy cô tức giận mới vỗ lên vai cô: "Là tại anh nhàn rỗi quá, không có việc gì làm thôi. Chúng ta ăn cơm đã nhé?”
Tô Niệm Tinh gật đầu rồi nói xin lỗi A Trân một tiếng.
Hai người tự gọi một suất cơm rồi qua một bàn ngồi xuống.
"Buổi chiều em có thời gian không?" Giám sát Lương đã ăn no lưng bụng bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện.
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Rảnh đó, buổi tối thì em phải tới đường Temple bày sạp xem bói rồi."
"Vậy chúng ta đi hẹn hò nhé? Anh muốn dẫn em tới một nơi." Giám sát Lương mở miệng hỏi dò.
Tô Niệm Tinh gật đầu đồng ý.
Ăn cơm xong, hai người cùng nhau đi ra khỏi quán ăn, ở ngoài cửa có một chiếc xe sang trọng đỗ đó, mới đầu Tô Niệm Tinh còn tưởng là việc làm ăn tới cửa, nhưng không ngờ sir Lương lại đi qua mở cửa xe ra và ra động tác mời.
Tô Niệm Tinh ngồi vào trong xe, nhìn tài xế và hỏi: "Xe này của ai vậy?"
Giám sát Lương ngồi xuống bên cạnh cô: "Xe của ông ngoại anh đấy, vai anh vẫn chưa thể dùng sức quá được nên ông ngoại đặc biệt cho anh mượn xe, còn kêu chú Lâm làm tài xế cho chúng ta nữa."
Đã rất lâu rồi Tô Niệm Tinh chưa được ngồi vào con xe sang trọng, mùi bên trong chiếc xe này mới là mùi hương quen thuộc với cô đây này, vừa trong lành vừa tự nhiên, rõ ràng là thuộc da nhưng lại không hề có mùi thuộc da một chút nào cả.
Cô ngả người dựa ra sau, cả người từ trên xuống dưới, đến cả lỗ chân lông cũng thấy thoải mái.
Giám sát Lương nhìn dáng ngồi lười biếng của cô mà cũng học theo cô, ngả đầu ra sau dựa: "Nếu em thích thì sau này ngày nào anh cũng sẽ lái chiếc xe này."
Nói xong, anh lại đợi cô trả lời, nhưng đợi rất lâu mà chẳng thấy ai lên tiếng, lúc nghiêng đầu nhìn qua mới phát hiện, hóa ra cô đã ngủ từ lúc nào không hay.
Giám sát Lương dở khóc dở cười, chất lượng giấc ngủ cũng tốt quá nhỉ?
Chiếc xe vào khúc cua, Tô Niệm Tinh theo quán tính nghiêng sang một bên nhưng ngay khi đầu sắp đập vào cửa sổ xe rồi thì anh lại giơ tay chặn được, sau đó để đầu cô dựa vào vai mình, nhưng khi chiếc xe dừng lại, cô vẫn theo bản năng chúi về phía trước, anh chỉ đành dùng một tay còn lại vỗ nhẹ vào gò má cô, để cô ngủ thoải mái hơn một chút.
"Chú Lâm, lái chậm một chút đi.'
"Được."
Hơn một tiếng sau, cuối cùng thì chiếc xe cũng dừng lại, Tô Niệm Tinh chậm rãi tỉnh lại, cô cũng không dám ngủ trưa quá lâu, bằng không buổi tối lại không ngủ được.
Lúc cô mở mắt ra, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với đường cằm hoàn mỹ của giám sát Lương, gương mặt này của anh thật sự rất ưa nhìn, cho dù là với góc độ tử vong này thì cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ anh khí của anh.