Chương 790: Đây Là Đâu Vậy
Chương 790: Đây Là Đâu VậyChương 790: Đây Là Đâu Vậy
Yết hầu hơi nhô ra gần trong gang tấc, còn đang di chuyển lên xuống, trên người anh có mùi gỗ nhẹ sau khi tuyết tan, sảng khoái lại trong trẻo, tạo thành sự tương phản rõ ràng với nhiệt độ cơ thể của anh, lại giống con người ngoài lạnh trong nóng của anh vậy.
"Tỉnh rồi?" Giọng nói của anh trâm thấp êm tai, có một loại mê hoặc không nói nên lời.
Tô Niệm Tinh đỏ bừng mình, chắc chắn anh đã sớm phát hiện ra cô đã dậy rồi nhưng cô lại vẫn luôn dựa đầu vào vai anh bất động.
Cô ngồi dậy với vẻ bối rối, còn anh thì lại nhân lúc cô không để ý mà hơi xoa cánh tay mỏi nhừ cùng bàn tay phải đã tê rần của mình.
"Đây là đâu vậy?" Tô Niệm Tinh nhìn thấy bên ngoài xanh um tươi tốt, bọn họ đã đi lên núi rồi sao?
Giám sát Lương tháo dây an toàn ra rồi cùng cô xuống xe: "Là sườn đồi. Anh với Nhã Tĩnh đã mua mỗi người một căn ở đây, anh dẫn em qua đó tham quan, thuận tiện lên đỉnh núi ngắm nhìn Hương Giang luôn."
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn xung quanh, nhà ở đây đều là kiểu nhà độc lập cả, hai mắt cô sáng choang: "Chỗ này là sườn đồi?"
"Đúng rồi." Giám sát Lương dẫn cô đi vào trong: "Đây chính là nhà anh, năm ngoái mua rồi nhưng vẫn để ở đó."
"Sao không trang trí?" Tô Niệm Tỉnh đi vào trong mới phát hiện ra trong này chỉ là phòng không.
"Phong cảnh ở đây đẹp mắt, rất thích hợp để sống lâu dài, anh dự định sau khi kết hôn sẽ cùng gia đình chuyển vào đây ở, chỗ này cũng có thể mở rộng ra một chút. Nhưng có khả năng vợ anh lại không thích phong cách của anh đâu, cho nên anh phải trưng cầu ý kiến của cô ấy trước, thế nên căn nhà vẫn còn để không như vậy đấy." Giám sát Lương đi tới nắm lấy tay cô.
Tô Niệm Tinh bị lời nói của anh làm cho đỏ bừng mặt ngại ngùng, cô vung tay anh ra, nói với vẻ ngạo mạn: “Ai... ai là vợ anh chứ?”
Giám sát Lương thấy cô đi xung quanh quan sát căn nhà mà cũng bật cười theo: "Em đừng có áp lực quá lớn, trang trí nhà cửa mất tận một năm, sau đó còn phải để thông gió và phơi nắng tận ba năm, như vậy mới không còn mùi lạ nữa, vào ở mới thoải mái được.
Thẩm mỹ của em cao như vậy, khả năng thường thức cũng tốt, anh muốn em đưa ra ý kiến giúp anh. Không phải ngay cả một chuyện như vậy mà em cũng không định giúp anh luôn đấy chứ?"
Tô Niệm Tinh bĩu môi: "Giúp anh cũng được, nhưng thật sự cho em quyết định hả?"
Chỗ này thật sự rất to, trên dưới tổng cộng ba tầng. Ở nơi sườn đồi tấc đất tấc vàng này, một căn biệt thự sang trọng như vậy ít nhất cũng phải mấy nghìn vạn đi? Ở Happy Valley là đủ mua mấy căn nhà rồi đấy.
Giám sát Lương gật đầu: "Em được toàn quyền quyết định."
Tô Niệm Tinh nhếch khóe môi lên cười: "Vậy nghe còn được. Em nói với anh này, anh có thể nói em xem bói không linh nhưng tuyệt đối không thể nghi ngờ mắt thẩm mỹ của em, trang trí nhất định không được có quá nhiều màu sắc, cùng lắm chỉ đến ba màu là đủ rồi. Sau đó phải sắp xếp đồ đạc cho căn phòng. Vốn mấy loại hoa tươi, hoa quả, rau xanh, đồ ăn vặt dùng trong ngày thường đã có màu sắc rực rỡ rồi, nên nếu như có quá nhiều màu thì trông sẽ rất rối mắt. Cô đã đi dạo xong một lượt cả ba tầng, lúc này, người của công ty nội thất cũng đã đến đây, Tô Niệm Tinh nói lại ý tưởng của mình và phân tích cho đối phương nghe.
Cô yêu cầu sửa phòng cho nhân viên thành nhà kho.
Quản lý Vương của công ty nội thất nhắc nhở cô: "Đó là chỗ cho người giúp việc ở."
"Nhỏ quá, ở một chỗ nhỏ như thế sẽ quá áp lực, chúng tôi có nhiều phòng như vậy có thể dành ra một phòng cho người giúp việc ở mà." Trước đây Tô Niệm Tinh đã từng ở căn phòng bé như mắt mũi nên có thể suy bụng ta ra bụng người, một môi trường bức bối như vậy sẽ dễ khiến người hậm hực sinh bệnh lắm.
Quản lý Vương cười bảo giám sát Lương: "Các phú bà bây giờ đều rất chú trọng vấn đề riêng tư, khi có việc thì gọi một tiếng, tốt nhất là người giúp việc phải lập tức có mặt ngay, còn lúc không có việc thì tốt nhất là người giúp việc phải tức khắc lánh đi.
Người giống như cô Lương thật sự rất lương thiện, còn đặc biệt chừa lại một căn phòng rộng như vậy cho người giúp việc nữa. Anh Lương, anh thật có phúc mới có thể lấy được một người vợ tốt như vậy đấy."
Tô Niệm Tinh đỏ bừng mặt, vừa rồi cô đã nói gì, chẳng trách quản lý Vương lại hiểu lầm.
Giám sát Lương bị bộ dáng đáng yêu vừa hối hận vừa xấu hổ này của cô chọc cười, nét mặt anh càng lúc càng dịu dàng hẳn đi, ý cười bên khóe môi cũng chậm rãi len lỏi khắp toàn bộ cơ mặt, anh vuốt tóc cô: "Phải, vợ tôi thật sự rất lương thiện, cứ làm theo lời cô ấy nói đi."