Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 803 - Chương 803: Cô Cảm Thấy Tôi Sẽ Bị Đàn Ông Trả Thù

Chương 803: Cô Cảm Thấy Tôi Sẽ Bị Đàn Ông Trả Thù Chương 803: Cô Cảm Thấy Tôi Sẽ Bị Đàn Ông Trả ThùChương 803: Cô Cảm Thấy Tôi Sẽ Bị Đàn Ông Trả Thù

Tô Niệm Tinh nghĩ ngợi: 'Lần này cô gặp chuyện bất trắc chắc hẳn có liên quan đến đàn ông. Tôi kiến nghị cô đừng nên nuôi quá nhiều cá, chỉ giữ lại một là đủ rồi, tránh cho đối phương hiểu lầm cô bắt cá hay tay, đến cuối cùng người bị thương vẫn là cô mà thôi."

Mới đầu, cô gái trẻ này còn tưởng có người phụ nữ nào đó đố ky với mình nhưng không ngờ lại là đàn ông: "Cô cảm thấy tôi sẽ bị đàn ông trả thù?"

Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng!"

Cô gái trẻ lo âu thấp thỏm, cô ta vuốt ve cái đồng hồ trên cổ tay với vẻ luyến tiếc: "Nhưng nếu tôi nói rõ ràng với bọn họ thì mấy thứ này chắc chắn cũng sẽ phải trả về, tôi..."

Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Quà không nên nhận thì không thể nhận, đặc biệt là người nghèo, bọn họ tặng những món quà đắt tiền như thế cho cô vì cho rằng cô là bạn gái của họ, nhưng cô nghĩ thử mà xem, là quà quan trọng hay là con người cô quan trọng đây?”

Cô gái trẻ nhìn chằm chằm vào cô quan sát một lúc, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm rồi: "Tôi hiểu rồi, đại sư."

Tiên cô gái trẻ rời đi rồi, A Tình mấy hôm trước qua đây xem bói lại chạy tới đây tiếp, cô ta ngồi xuống trước mặt cô: "Đại sư, bạn cùng phòng của tôi biến mất rồi."

"Không phải cô nói cô ta sắp chuyển đến nhà bạn trai hay sao? Có khả năng hai người đó ở chung thì sao?" Tô Niệm Tinh thuận miệng trả lời.

"Không thể nào." A Tình nói với Tô Niệm Tinh, trước đây cô cần dùng tiền gấp nên đã mượn của bạn cùng phòng ba nghìn đô la Hồng Kông, hẹn đến hôm nay sẽ trả cho đối phương, nhưng bạn cùng phòng lại biến mất tăm luôn rồi.

"Cô ta chuyển đến đâu?" Tô Niệm Tinh không nhịn được mà cũng bắt đầu tò mò.

A Tình lắc đầu nói không biết: "Tôi chỉ biết là ở Thâm Thủy Phụ thôi, còn cụ thể là tòa nhà nào thì không rõ."

Cô ta nhờ Tô Niệm Tinh bói giúp mình một quẻ: "Tôi muốn biết cô ấy đang ở đâu? Gần đây mí mắt tôi cứ nhảy hoài, cảm giác có chuyện không hay sắp xảy ra ấy."

Tô Niệm Tinh ném lục hào kim tiền quẻ, quẻ tượng này còn xấu hơn cả của cô gái trẻ vừa rồi kia. Cô gái trẻ kia là gặp chuyện bất trắc nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng, còn cô gái này lại là tử cục.

Nhưng cứ cố tình A Tình với bạn cùng phòng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường mà thôi, xem tướng mặt, chỉ tay và cả bói chữ đều không ra được.

Cô thở dài một tiếng rồi nói lại đúng nội dung quẻ tượng ra.

A Tình mím môi với vẻ khó tin: "Ý cô là cô ấy đã chết rồi?"

"Quẻ tượng nói như vậy đấy." Tô Niệm Tinh không dùng bàn tay vàng nên hơi chột dạ, cũng không dám khẳng định chắc nịch.

A Tình rời đi với vẻ mất hồn mất vía.

Tô Niệm Tinh tiếp tục ăn mì viên của cô, Đại Đao không nhịn được mà bắt đầu lo lắng: "Cô gái kia bị giết chết rồi sao? Hung thủ đã giết mẹ cô ta cũng giết cô ta luôn rồi."

Tô Niệm Tinh thở dài: "Chắc là thế đi? Nhưng hình như không có báo chí nào đưa tin thì phải." Đại Đao hồi tưởng lại tờ báo mấy hôm trước, quả thật không có bài đăng nào đề cập đến thật.

Lời này vừa mới thốt ra vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng ngày hôm sau Tô Niệm Tinh đến quán ăn đã nhìn thấy bài đăng đấy rồi.

Tiêu đề cũng rất giật gân: "Con gái tha thứ cho hung thủ đã giết mẹ mình đã bị giết!"

A Trân đang đọc bài báo ấy cũng không nhịn được mà lẩm bẩm: "Đầu ốc cô gái này bị úng nước rồi sao? Vậy lại đi tha thứ cho kẻ thù đã giết mẹ mình? Lại còn cầu xin cho loại người này nữa chứ! Sống như cô ta còn không bằng sống như thịt xá xíu."

Nhắc đến chuyện này là các hàng xóm láng giêềng cũng bắt đầu chửi theo.

"Đúng đó! Cái loại con gái con đứa gì thế không biết! Quá bất hiếu!"

Giám sát Lương đi từ bên ngoài vào trong thấy mọi người chửi xa xả một cách rất hăng say mà có hơi buồn cười: "Sao thế?"

A Trân nhìn thấy anh đã vội nháy mắt với Tô Niệm Tinh: "Chị chủ, bạn trai cô qua đây rồi kìa, mau đi chim chuột một phen đi chứ?"

Tô Niệm Tinh không để ý đến lời trêu đùa của cô ta mà chớp mắt nhìn giám sát Lương: "Sao anh lại qua đây?”

"Anh tới thông báo cho chị Thông qua nhận thi thể rồi thuận tiện tới đây đặt bữa trưa." Giám sát Lương nở nụ cười với cô, thấy mọi người vẫn chưa sáp lại gần, anh vội hỏi: 'Họ đang nói chuyện gì thế?"
Bình Luận (0)
Comment