Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 837 - Chương 837: Rất Không Có Quy Luật Gì

Chương 837: Rất Không Có Quy Luật Gì Chương 837: Rất Không Có Quy Luật GìChương 837: Rất Không Có Quy Luật Gì

"Anh nhớ ở bên đường Vượng Giác có một quán ăn Tứ Xuyên chính tông đấy, hay là chúng ta qua bên đó." Giám sát Lương thấy cô không thích bèn lập tức đổi quán khác.

"Được đó." Hai mắt Tô Niệm Tinh sáng ngời.

Món Tứ Xuyên thì ngon, ngày nào cũng ăn đồ ăn thanh đạm rồi khiến các miệng của cô cũng sắp nhạt như nước ốc luôn rồi quá. Một ngày nóng như thế thì nên ăn cái gì cay cay cho kích thích mới đúng điệu chứ.

Đến giờ tan làm, giám sát Lương lái xe qua đây đón cô.

"Gần đây đồn cảnh sát các anh không có vụ án nào sao? Cảm giác ngày nào anh cũng tan làm đúng giờ luôn ấy." Tô Niệm Tinh rất thích được đi hẹn hò với anh sau khi tan làm, cho dù chỉ là đi dạo bên bờ biển thì vẫn cảm thấy rất thích chí như cũ.

Giám sát Lương gật đầu: "Đúng rồi, mong rằng trong khoảng thời gian đến trước tết này có thể thiên hạ thái bình. Vừa có vụ án là bọn họ phải bận rộn suốt mấy ngày mấy đêm, vừa mệt vừa buồn ngủ."

Tô Niệm Tinh không nhịn được mà thông cảm cho anh: "Rất không có quy luật gì.

"Đúng vậy"

Đến quán ăn Tứ Xuyên, giám sát Lương đã đặc biệt đặt một phòng bao, không cần phải đến đại sảnh chen chúc với người khác.

Tô Niệm Tinh hỏi anh có thể ăn cay được không?

Giám sát Lương thấy cô nhìn chằm chằm vào thực đơn mà thèm đến rỏ dãi, anh chỉ chân chừ đúng nửa giây rồi gật đầu: "Không thành vấn đề."

Tô Niệm Tinh nhìn anh với vẻ nghi ngờ: "Thật sự ăn được cay không đó? Em chưa từng thấy anh làm món cay bao giờ."

Sáng nào cũng toàn món thanh đạm cả.

Giám sát Lương giải thích: "Đó là vì buổi sáng ăn quá nhiều cay sẽ không tốt, dễ bị đau dạ dày, bây giờ là giờ cơm tối nên đương nhiên có thể ăn cay một chút rồi."

Tô Niệm Tinh bán tín bán nghi: "Vậy được, nếu như không ăn được cay thì đừng cố quá đấy nhé."

Cô liên tiếp chọn vài món tứ xuyên: Tiết cay, gà cay, thịt thái sợi trộn cay, đậu phụ cay và gà Cung Bảo.

"Chọn nhiều như thế có ăn hết được không?" Giám sát Lương vô cùng ngạc nhiên.

Tô Niệm Tinh bật cười: "Yên tâm đi, em chắc chắn có thể ăn hết được, cũng không biết chỗ các anh làm sao nữa, sao buổi tối đến tám giờ mới ăn cơm vậy? Trước đây em ở nội địa toàn ăn cơm vào lúc sáu giờ tối thôi, giờ ăn muộn hơn hẳn hai tiếng thật sự không được quen cho lắm."

Giám sát Lương dở khóc dở cười: "Bản thân em chính là chủ quán, không phải muốn ăn lúc mấy giờ thì ăn lúc đó hay sao?"

Tô Niệm Tinh cười đáp: "Đương nhiên rồi, bình thường bọn em đều phải ăn cơm trước một tiếng, bằng không làm sao có thể phục vụ tốt cho khách hàng được chứ, nhưng mà hôm nay ra ngoài hẹn hò nên chắc chắn phải ăn muộn hơn một chút rồi."

Món Tứ Xuyên lên bàn, Tô Niệm Tinh nôn nóng gắp ngay một miếng gà cay: "Oa, đã cái bụng ghê! Chuẩn chính tông rồi." Kiếp trước cô cũng thích ăn món Tứ Xuyên nhưng khi ấy cô không ăn được cay cho lắm, mỗi lân ăn xong miệng đều cay đến đỏ lự, nhưng vẫn cứ thích chọn món Tứ Xuyên mà không biết chán như cũ.

Giám sát Lương nhìn một đĩa thịt gà cay này, đậu phộng với ớt lẫn vào nhau không phân biệt được, thoạt nhìn thật sự rất cay làm anh có hơi không dám động đũa.

"Ăn đi, nếm thử vị đi, em đảm bảo anh sẽ thích nó cho mà coi." Tô Niệm Tinh thấy anh không động đũa mới không nhịn được mà giục anh.

Giám sát Lương thử khắp một miếng đậu phộng lên, hạt đậu phộng này nằm ở mức độ có thể chấp nhận được, nhưng vừa mới bỏ vào miệng thì một cảm giác cay xì khói lập tức lan ra khắp khoang miệng rồi thuận theo khoang miệng trực tiếp chạy đến cổ họng của anh: "Cay thết"

Anh nhai vài cái rồi nuốt xuống bụng, vị cay này giống như người luyện võ vừa đả thông hai mạch Nhâm Đốc ấy, huyệt vị khắp cả người đều được giải khai.

Tô Niệm Tinh phì cười: “Anh vốn dĩ đã không thể ăn cay rồi mà cứ đòi cố cơi Lần sau không được phép như vậy nữa, cũng may mà em vừa chọn thịt thái sợi xào cay, đậu phụ cay với gà Cung Bảo cho anh rồi đó. Mức độ cay của ba món này rất thấp, chắc là anh có thể chịu được."

Gương mặt của giám sát Lương đỏ bừng: "Anh chỉ muốn thử độ cay mà em có thể ăn được thôi, người một nhà cũng không thể ăn hai kiểu món được chứ?”

"Cái này có gì mà không được? Mấy thứ như khẩu vị này đã tập thành từ nhỏ rồi." Tô Niệm Tinh nhún vai: "Giống như em đến Hương Giang lâu như vậy rồi mà vẫn không thích ăn bánh mì dứa được ấy, chuyện kiểu này không thể cưỡng cầu được đâu anh ơi." "Nhưng anh muốn giống em mà."
Bình Luận (0)
Comment