Chương 838: Anh Sẽ Để Ý
Chương 838: Anh Sẽ Để ÝChương 838: Anh Sẽ Để Ý
Vừa vặn thịt thái sợi xào cay lên bàn, giám sát Lương gắp một miếng ăn thử: "Ừm, độ cay này vừa vặn đấy, không cay cho lắm."
Tô Niệm Tinh thấy môi anh đỏ hồng, thế này mà anh bảo là không cay sao?
Rõ ràng đến ngay cả độ cay này cũng không chịu được thì có.
"Em chọn thêm một món không cay nữa cho anh nhé? Trứng hấp được không?" Tô Niệm Tinh thật sự không thể nhìn tiếp được nữa.
Giám sát Lương giơ tay ngăn cản: "Không cần đâu, anh không gắp trúng ớt chắc là sẽ không cay lắm đâu."
Không ăn ớt quả thật đã đỡ hơn rất nhiều.
Tô Niệm Tinh kêu anh đừng gấp: "Cho dù anh muốn đảm bảo sự thống nhất với em thì cũng phải từ từ tiến bộ chứ, ngay lập tức ăn nhiều ớt như vậy không sợ dạ dày anh đau đến không chịu được hay sao?"
Trên gương mặt của giám sát Lương lộ ra vẻ quẫn bách: "Anh sẽ để ý."
Tô Niệm Tinh gọi một cốc sữa chua: "Cái này có thể giải cay đấy, anh đó, tại sao cứ nhất thiết phải giống em mới chịu vậy? Không ai quy định khẩu vị của tình nhân nhất định phải giống nhau mà."
Giám sát Lương nhắc đến với cô một chuyện nhỏ: "Bình thường lúc nhàn rỗi anh cũng thường xuyên tới khu cộng đồng giúp việc. Anh có phỏng vấn mấy ông bà cụ đó và họ đều có chỗ bất mãn về bạn đời của mình, thường thì toàn là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi thôi.
Trong đó thì khẩu vị chiếm phần trăm cực kỳ lớn. Khẩu vị thoạt nhìn có vẻ chỉ là chuyện rất nhỏ nhưng ai có thể tránh được một ngày ba bữa chứ. Khẩu vị sẽ trở thành cái gai bất hòa trong gia đình, tuy rằng cái gay này rất nhỏ, sẽ không tạo thành nguy hại lớn gì nhưng gai chính là gai, lúc cãi nhau cũng sẽ lấy ra để nói vài ba câu, sau đó làm tổn thương tình cảm của đôi bên."
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra rồi: "Có phải cái đó gọi là chuyện bé xé ra to không?”
"Đại loại là vậy đấy." Giám sát Lương cười bảo: "Em đừng lo lắng, anh sẽ từ từ luyện tập, mới đầu sẽ bắt đầu từ ớt có vị không cay cho lắm rồi dân dần đổi thành ớt đỏ."
Tô Niệm Tinh há miệng: "Anh chiều theo em như thế nhưng lỡ như chúng mình không thể kết hôn thì phải làm sao?"
Giám sát Lương kêu cô đừng có áp lực, anh xoa đầu cô: "Ít nhất thì anh cũng đã từng nếm qua món Tứ Xuyên rồi, trước đây anh học nấu món Tứ Xuyên cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bây giờ sau khi nếm thử mới phát hiện ra, hóa ra là vì anh không thêm ớt vào, chẳng trách mà nó lại không ngon."
Tô Niệm Tinh nhướng mày nhìn về phía anh: "Món Tứ Xuyên không thêm ớt ấy hả? Vậy nó có vị gì vậy trời? Anh nghĩ mình đang làm rau luộc sao?"
Tuy rằng món Tứ Xuyên cũng có món không cay nhưng đại đa số các món ăn đều là vừa cay vừa tê, không thêm ớt không thêm hoa tiêu thì khẩu vị sẽ trực tiếp sụt giảm rất nhiều, đúng là chỉ có anh mới vậy thôi!
Giám sát Lương cười khổ: "Cho nên Nhã Tĩnh cho rằng tay nghề của anh trượt dốc rồi."
Tô Niệm Tinh không nhịn được cười.
"Nào! Cạn ly cái nhỉ Chúc em sau này có thể nhận được nhiều CASE lớn như vậy, sau này tiền vào như nước sông Đài!" Giám sát Lương mở hai chai bia ra, mỗi người một chai.
Tô Niệm Tinh cụng ly với anh: "Lần này cũng coi như được hưởng vía anh đó."
"Nếu em không có bản lĩnh thật thì cho dù anh có giới thiệu em với thống đốc Hương Giang thì cũng vô dụng cả thôi." Giám sát Lương kêu cô đừng tự ti như thế: "Em thật sự rất lợi hại đấy!"
Tô Niệm Tinh được anh khen mà trong lòng vui như hoa nở: "Sao lần nào anh cũng khen em hết vậy? Rõ ràng em có nhiều khuyết điểm như vậy cơ mà."
Hình như anh thật sự rất thích khen cô, nếu không phải biết mình không phải thiên tài thì mũi cô thật sự đã hếch ngược lên trời luôn rồi quá.
Giám sát Lương cười bảo: 'Khuyết điểm lớn nhất của em chính là không tự tin, rõ ràng em rất giỏi, lần nào cũng có thể bói ra chuẩn như vậy, anh đã từng gặp rất nhiều đại sư đoán mệnh nhưng họ đều không bằng em."
Tô Niệm Tinh nghĩ đến dự án lớn huyền học mà Trịnh Kiện Hạo đang chuẩn bị gần đây: "Đợi em thật sự giành được giải quán quân rồi thì anh lại khen em nữa nhé."
"Yên tâm đi, em chắc chắn làm được mà." Giám sát Lương lại cụng ly với cô.
Hai người ăn món cay xong lại nếm thử hai phần đồ ngọt để giải cay. ...
Lại là một buổi sáng náo nhiệt khác.
"Trời ơi! Tin tức này bùng nổ quá bà con ơi!" Chú An cầm một tờ báo chạy từ bên ngoài vào quán ăn. Các hàng xóm nghe vậy bèn nhìn qua: "Sao thế? Có tin gì mới vậy?"