Chương 890: Anh Chỉ Hơi Lo Lắng Cho Em Mà Thôi
Chương 890: Anh Chỉ Hơi Lo Lắng Cho Em Mà ThôiChương 890: Anh Chỉ Hơi Lo Lắng Cho Em Mà Thôi
"Đúng vậy, tổ tiên của ông ta cũng làm nghề này nhưng nghề này lại là nhòm ngó thiên cơ. Con trai của ông ta đã sớm qua đời, con dâu cũng đã tái giá." Giám sát Lương lộ ra vẻ lo lắng.
Tô Niệm Tinh thấy thế mới nghi ngờ hỏi: "Có phải anh hối hận vì đã đào mộ tổ tiên của người kia và bày cục phong thủy không?"
Giám sát Lương lắc đầu: "Không phải, anh chỉ hơi lo lắng cho em mà thôi, em xem bói chuẩn như thế liệu có bị phản phệ hay không?”
Trước đây Tô Niệm Tinh quả thật không mê tín, nhưng anh cảm thấy kiêng ky nên cô quả thật cũng nên thay đổi một chút thì hơn, vì thế cô đáp: "Đợi chúng ta về nội địa rôi em có thể quyên góp ít tiền giúp đỡ mấy đứa trẻ nghèo khổ kia. Anh biết không, ở đội địa có rất nhiều bé gái hoàn toàn không được đi học nên em muốn giúp đỡ tụi nhỏ."
Bây giờ tài lực của cô có hạn, không có cách nào quyên góp hết toàn bộ mà chỉ có thể cố hết sức mình mà làm. Cô dự định quyên góp một nửa khoản tiền tiết kiệm của mình để xây một ngôi trường cho mấy bé gái kia, để tụi nhỏ có thể được học ở một nơi tốt hơn, cho người con cá còn không bằng cho một cái cần câu.
Giám sát Lương thấy cô đã có dự định cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Vậy anh và em cùng xây nhé. Trước đây anh chỉ mải lo báo thù, trút giận thay cho Sinh Tử, tuy rằng anh không hối hận nhưng lỡ như bị phản phệ thì cũng không hay."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Được chứ, chúng ta cùng nhau xây một trường học đi." Chiếc xe .Jeep lái đến một club, giám sát Lương dẫn Tô Niệm Tinh đến một phòng bao, đại sư đang đợi ở bên trong này.
Ông ta thoạt nhìn rất giản dị, nếp nhăn trên gương mặt hẳn rất sâu, thoạt nhìn cũng phải hơn chín mươi tuổi rồi, tóc đều đã bạc trắng cả.
Giám sát Lương giới thiệu hai người họ với nhau sau đó giao lại quyền nói chuyện cho Tô Niệm Tinh, cũng là tiện cho cô đặt câu hỏi.
Tô Niệm Tinh nhìn lão tiên sinh rồi kể lại nghi vấn gần đây của mình: "Tại sao hai quẻ trước sau của cháu lại khác nhau như vậy? Giữa chúng có sự liên quan gì không ạ?”
Lão tiên sinh im lặng một lúc rồi đáp: "Chắc là ông ta bị phản phệ đấy."
"Phản phệ?" Tô Niệm Tinh nghi ngờ: "Trận pháp còn phản phệ nữa sao ạ?"
Lão tiên sinh vuốt chòm râu: "Vạn sự vạn vật đều có âm dương, tất cả đều đã được định trước, ông ta dùng thủ đoạn không hợp pháp để nối mệnh của mình thêm mười năm vốn đã không hợp tình hợp lý, là trộm thứ từ trên trời xuống rồi.
Bây giờ lại còn muốn trộm mệnh nữa nhưng xem chừng trận pháp không mang tới tác dụng cho nên đương nhiên ông ta sẽ bị phản phệ rồi. Trước đây cô bói ra được ông ta vẫn còn mười ba tháng tuổi thọ nữa, nhưng tôi sợ đến cả ba tháng ông ta cũng không trụ nổi đâu."
Hai mắt Tô Niệm Tinh trợn tròn với vẻ khó tin: "Cái này cũng là phản phệ sao?"
"Đúng vậy, mượn thọ mệnh với bên trên, sau khi thất bại chắc chắn phải trả về, hiển nhiên phản phệ cũng sẽ mãnh liệt hơn rồi." Lão tiên sinh hỏi cô là ai đã làm ra cái trò thâm độc như thế.
Tô Niệm Tinh kể lại rõ ràng toàn bộ tình hình cho đối phương nghe rồi đáp: "Chính là Trịnh Ích Dân đấy ạ”"
Lão tiên sinh nhíu mày: "Có sinh thần bát tự của ông ta không?”
Tô Niệm Tinh lắc đầu, trên bảo chỉ có ngày sinh của Trịnh Ích Dân, chứ cụ thể ngày giờ rõ ràng thì không có, nhưng cô đột nhiên nghĩ đến một người, vì thế bèn dùng điện thoại di động gọi cho Quách Vân Khởi một cuộc, hỏi xem anh ta có biết không.
Quách Vân Khởi thật sự không biết, anh ta nhàn rỗi đi hỏi ông cụ sinh thân bát tự để làm cái khỉ gì, nhưng anh ta vẫn kêu Tô Niệm Tinh đợi một lát rồi nhanh chóng hỏi vợ mình thông tin.
Tô Niệm Tinh báo lại sinh thần bát tự cho lão tiên sinh nghe: "Nghe nói mười năm trước ông ta đổ một cơn bạo bệnh, bác sĩ nói mệnh ông ta không còn bao lâu nữa nhưng ông ta lại vẫn sống cho đến tận bây giờ, nghe nói là đã tìm người trông sinh cơ."
Lão tiên sinh nhìn bát tự rôi bấm ngón tay ở ngay trước mặt hai người họ, bói rất lâu rồi ông ta ra hiệu cho họ đi theo mình.
Tô Niệm Tinh và giám sát Lương chỉ đành đi theo lão tiên sinh, vậy mà lại là đi tới một bệnh viện, chẳng qua không phải là bệnh viện tư nhân mà Trịnh Ích Dân đang ở, đây là một bệnh viện công.
Khi đi đến khu nằm viện, đột nhiên Tô Niệm Tỉnh cảm thấy quen mắt, nhìn thật kỹ lại mới phát hiện ra, đây không phải là phòng bệnh của Tô Tô kia hay sao?