Chương 894: Hay Là Cô Trực Tiếp Nói Thẳng Với Anh?
Chương 894: Hay Là Cô Trực Tiếp Nói Thẳng Với Anh?Chương 894: Hay Là Cô Trực Tiếp Nói Thẳng Với Anh?
Tô Niệm Tinh nhìn tư thế đi đường kỳ cục của anh mà đột nhiên trong đầy hiện ra một suy nghĩ: Cả hai kiếp của cô đều học rất dốt không chỉ vì chỉ số thông minh không cao mà cũng vì năng lực kiềm chế của cô không được. Trời nóng thì cô không thể bình tĩnh được. Mà trời lạnh thì cô chỉ muốn rúc ở trong chăn.
Mà anh thì sao?
Rõ ràng đã như thế rồi mà anh vẫn có thể nhịn được, định lực thật sự rất tuyệt đấy!
Cô liếm môi, hay là cô chủ động quyến rũ anh nhỉ?
Ôi chao, không được, trước đó đã thử rồi, anh thà rằng đi tắm nước lạnh còn hơn.
Hay là cô trực tiếp nói thẳng với anh?
Cũng không được!
Cô phải giữ kế một chút, quá chủ động sẽ dọa sợ anh, ở trong mắt anh, cô chính là một cô gái từ nội địa có dân phong bảo thủ qua đây.
Lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung thì giám sát Lương đã múc canh xong và bưng ra ngoài: "Mau nếm thử vị đi."
Tô Niệm Tinh ngồi xuống nhận lấy một cái bát rồi húp thử một hớp: "Ừm, ngon đó, rất thơm."
Giám sát Lương nở nụ cười: "Thật ra không phải canh càng hầm lâu thì càng tốt đâu, đặc biệt là ngân nhĩ không thể nấu quá lâu, bằng không cũng khỏi cần nhai vì tan hết rồi, lúc ăn vào cũng không có vị đó nữa." Tô Niệm Tinh gật đầu.
Giám sát Lương thấy cô lơ đãng trông như đang có tâm sự gì đó, anh nhìn cô với vẻ nghi ngờ: "Sao thế? Còn có tâm sự sao?"
Tô Niệm Tinh vừa định lắc đầu nói không có nhưng tròng mắt vừa đảo một cái đã sửa miệng ngay: "Anh biết gì chưa? A Trân với A Hỉ sống chung rồi đấy."
Giám sát Lương cũng không thân với hai người kia lắm, sua khi nghe được cũng chỉ ồ một tiếng: "Không tồi."
Cả hai kiếp của Tô Niệm Tinh cũng chưa từng lúng túng như vậy bao giờ. Kiếp trước cô cũng từng theo đuổi đàn ông nhưng mấy người đó cũng không kiên trì được bao lâu là đổ, hoàn toàn không cần cô phải tốn sức. Nhưng giám sát Lương bị làm sao thế này?
Cô đã ra tín hiệu rồi mà sao anh vẫn như tên ngốc thế?
"Cái đó... Tô Niệm Tinh chống cằm: "Em chưa từng tới phòng anh bao giờ? Em có thể vào xem được không?"
"Đương nhiên là được." Giám sát Lương thuận miệng đồng ý: "Em muốn đi thì cứ đi, không cần thông báo cho anh đâu."
"Em có thể xem hết mọi thứ chứ?" Tô Niệm Tinh được đằng chân lân đằng đầu.
Giám sát Lương nghĩ ngợi: "Có một thứ không thể xem."
Tô Niệm Tinh nghi ngờ: “Thứ gì đó?”
"Nhật ký của anh." Mặt giám sát Lương hơi đỏ lên.
Từ lúc tốt nghiệp là Tô Niệm Tinh đã không còn viết nhật ký nữa rồi, nghe vậy cô cũng hơi ngạc nhiên: "Anh còn viết nhật ký nữa sao?" "Ừm." Giám sát Lương nhả chữ như vàng, dường như không muốn nói nhiều hơn.
Trước đó Tô Niệm Tinh cũng không tò mò đến vậy nhưng nghe thấy anh viết nhật ký xong lại càng muốn biết trong lòng anh đang nghĩ gì hơn. Nhưng anh cũng đã nói không thể đọc nhật ký của anh rồi mà, cô mà đọc lén có phải không hay cho lắm không?
Uống canh xong, giám sát Lương đi rửa bát còn Tô Niệm Tinh thì nhìn quyển nhật ký trên bàn của anh, trong lòng có một người tí hon đang giục cô mau chóng mở nó ra, mở ra rồi là cô có thể biết được trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng lại có một người tí hon khác ngăn cản cô: Không thể mở ra, phải tôn trọng sự riêng tư.
Tô Niệm Tinh dời ánh mắt đến những chỗ khác, căn phòng được trang trí rất đơn giản, một chiếc giường, một tủ quần áo, một bàn học và một cái ghế, nhưng quần áo với sách lại không ít, chúng đều được sắp xếp rất gọn gàng và ngăn nắp, cũng được quét dọn sạch sẽ không dính một hạt bụi nào. So với anh thì phòng của cô đúng là không xứng được mở cửa ra.
Cô đang định rời khỏi phòng thì giám sát Lương đi từ bên ngoài vào: "Sao thế?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu nói không sao.
Giám sát Lương lấy quần áo đi tắm: "Em tắm trước hay là anh tắm trước?"
Câu này chỉ là ý nghĩa ngoài mặt chữ thôi chứ tuyệt đối không ám chỉ gì cả.
Tô Niệm Tinh xoa mặt: "Em muốn uống ít rượu vang, anh đi mua một chai đi, để em tắm trước cho."
Giám sát Lương hơi sững sờ: "Sao lại muốn uống rượu vang vậy?" Tô Niệm Tinh đáp mập mờ: "Thì muốn uống thôi, nghe nói thắp nến ăn đêm rất lãng mạn, em cũng muốn thử."
Giám sát Lương hiểu rồi: "Trước đó không phải đã từng ăn ở nhà hàng rồi sao? Làm mấy thứ này ở nhà cũng không có bầu không khí đó đâu."
Nhưng thấy cô kiên trì, anh vẫn đi mua.