Chương 895: Em Không Tin Không Trị Được Anh!
Chương 895: Em Không Tin Không Trị Được Anh!Chương 895: Em Không Tin Không Trị Được Anh!
Tô Niệm Tinh cầm quân áo mới rồi đi tắm, cô đặc biệt thay một bộ đồ ngủ bằng lụa màu trắng vô cùng trơn tuột, cổ áo chữ V hai dây, chỗ cổ là viền ren, chân váy dài đến bắp đùi, để lộ ra một nửa bờ lưng, trông vừa gợi cảm vừa quyến rũ.
Giám sát Lương đã mua xong rượu vang về, thấy cô đang ngồi trên sô pha vắt chéo hai chân, tư thế rất quyến rũ mà khí huyết sục sôi, anh nhanh chóng dời tầm mắt đi: "Anh đi tắm."
Nhìn bộ dáng hoảng hốt bỏ trốn của anh mà Tô Niệm Tinh vùi đầu vào sô pha không nhịn được cười.
Ha ha ha, em không tin không trị được anhl
Cô dựa người vào sô pha đọc quyển tạp chí mới nhất và cũng liên quan đến phần tiên đoán huyền học lần này. Tạp chí cũng cũng đưa ra phỏng đoán về quán quân lần này, mỗi người đều phát biểu ý kiến của riêng mình, còn có người đi điều tra thị trường và phỏng vấn các thị dân, kêu bọn họ bỏ phiếu.
Số phiếu mà Tô Niệm Tinh nhận được xếp hạng ba, chỉ đứng sau mỗi Chung Đức Đường và Trương Dật Tiên. Lý Thiều Quang thì lại xếp thứ tư. Nhưng cách xếp hạng của quyển tạp chí này cũng rất đúng trọng tâm, dù sao thì Lý Thiều Quang cũng không am hiểu nhiều môn, xưa nay ông ta vẫn luôn tự cho mình là thám tử.
Cô đọc rồi lại đọc, càng đọc đầu óc càng lúc càng nặng nê...
Lúc giám sát Lương tắm nước nóng xong thì lại nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, anh lại chuyển nước nóng thành nước lạnh, chật vật tận nửa tiếng mới chui ra ngoài, nhưng lại phát hiện kẻ đầu sỏ gây chuyện đã ngủ mất từ bao giờ. Anh có hơi dở khóc dở cười, chỉ đành bế cô dậy đưa về phòng ngủ. ...
Tô Niệm Tinh ngủ một giấc thẳng đến tận sáng, chuông báo thức vang lên, cô ấn tắt đồng hồ rồi phát hiện ra mình đang nằm trên giường, liếc mắt nhìn xung quanh nhưng cũng không có gì cả. Cô vuốt tóc, hôm qua cô lại ngủ quên mất, thế là dự định ban đầu tan tành rồi còn gì nữa.
Cô đang định xuống giường tìm quần áo thì lại phát hiện căn phòng đã thay đổi ất nhiều, sách vở trên bàn và giấy tờ đều được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp, quần áo bẩn trong giỏ cũng đã bị dọn đi sạch.
Lại nhìn sàn nhà cũng được quét dọn rất sạch sẽ, bộ nàng tiên ốc mới tới hả?
Cô khoác áo lên rồi quay người đi ra khỏi phòng.
Giám sát Lương đã nấu xong bữa sáng và đang đứng ở ban công phơi quần áo vừa mới giặt xong. Trông thấy cô ra ngoài, anh bảo: "Nội y nhất định ngày nào cũng phải giặt vì nó rất dễ sinh vi khuẩn. Nếu như em không có thời gian thì mỗi ngày cứ để giỏ quần áo bẩn ở cửa để anh giặt cho em."
Tô Niệm Tinh cảm thấy mặt mình nóng bừng, hôm qua cô ngủ quên mất, nào có để ý đến mấy thứ đó đâu.
Cô lúng túng quay người: "Em đi chạy bộ sáng đây.
Chạy bộ xong rồi lại về tắm rửa, sau đó mới ngồi xuống ăn bữa sáng, Tô Niệm Tinh im hơi lặng tiếng ăn hết bữa sáng mà anh đã dày công chuẩn bị.
Nhưng sao toàn là màu xanh với xanh không vậy, ngay cả cháo cũng biến thành cháo rau xanh.
Giám sát Lương thấy cô không nói gì cả: "Sao thế? Sao cứ dài mặt ra vậy, em không vui sao?” Tô Niệm Tinh cầm cái thìa múc cháo và đáp với vẻ chán chường: "Không có.'
Cô vội vàng ăn cho xong bữa sáng rồi chào anh: "Hôm nay em có hẹn với bên môi giới nhà đất đi xem nhà, giờ em đi trước nhé."
Giám sát Lương gật đầu rồi nhìn cô đi ra khỏi cửa.
Tô Niệm Tinh về đến quán ăn nhưng vẫn luôn lơ đãng, không biết là đang nghĩ gì, tại sao anh có thể nhịn được như vậy nhỉ?
"Chị Vân? Chị Vân? Cô tới rồi!"
Giọng của chú Minh đã kéo linh hồn của Tô Niệm Tinh về với xác, cô ngẩng đầu lên theo bản năng thì chỉ thấy chị Vân xinh đẹp đi từ bên ngoài vào trong. Chị ta mặc một bộ đồ cao cấp và thời thượng, mái tóc được đặc biệt làm thành tạo hình xoăn đang phất phổ biến gần đây, gương mặt được trang điểm tỉnh tế, khiến cho chị ta vốn từ một người đàn bà mặt xám mày tro đã tỏa ra một loại ánh sáng khác biệt.
"Chị Vân, chị thay đổi nhiều quá? Có phải chị đã được thừa kế gia sản của cha mình rồi không?”
"Chắc chắn rồi, trước đây chị Vân nào có nỡ bỏ tiền ra ăn diện cho mình đâu cơ chứ, bây giờ cũng được hưởng phúc rồi."
"Chị Vân, bộ quần áo này của cô thật sự rất đẹp đó, bao nhiêu tiền vậy?"
Các hàng xóm láng giềng liên tiếp đặt câu hỏi, vốn dĩ chị Vân còn có hơi khẩn trương cũng đã quên mất sự lúng túng trong người.
Chị ta nở nụ cười với mọi người: "Cha tôi quả thật có để lại ít tiền cho tôi nhưng không nhiều. Tôi được chia cho một căn nhà, còn có một khoản tiền có thể đủ cho tôi nuôi ba đứa con."