Chương 897: Lão Tiên Sinh Quả Nhiên Chính Là Cao Nhân
Chương 897: Lão Tiên Sinh Quả Nhiên Chính Là Cao NhânChương 897: Lão Tiên Sinh Quả Nhiên Chính Là Cao Nhân
Lão tiên sinh quả nhiên chính là cao nhân.
Tô Niệm Tinh nói một tiếng xin hãy nén bi thương với đầu dây bên kia, sau khi cúp máy cô lại mở tivi lên, quả nhiên trên đó đang phát sóng bản tin Trịnh Ích Dân qua đời.
Các hàng xóm láng giềng lập tức gạt chuyện của chị Vân qua một bên, tất cả đều tập trung trước màn hình tivi: "Đột ngột quá! Mấy hôm trước mới vừa chia gia sản xong sao nhanh như vậy đã qua đời rồi?"
"Có khả năng là bác sĩ đã sớm thông báo bệnh tình nguy kịch rồi, bằng không ông ta cũng sẽ không chia gia sản từ trước. Xem chừng là đã có mưu tính từ lâu rồi."
"Trịnh Ích Dân qua đời, Trịnh thị sẽ phải phụ thuộc vào phòng cả, cũng không biết con trai cả của ông ta có làm nên chuyện được không?"
"Anh ta đã làm việc ở công ty nhiều năm như thế, sớm cũng đã nắm rõ toàn bộ công ty từ trên xuống dưới rồi chứ?"
"Chưa chắc đâu, có cha chống lưng nên ít nhiều gì mấy cổ đông kia cũng sẽ kiêng dè một chút, nhưng bây giờ Trịnh Ích Dân đã mất rồi, mấy lão cổ đông kia chắc chắn sẽ gây chuyện với anh ta. Các người cứ chờ mà xem, vẫn còn trò hay hơn nữa kìa.' Chú Minh xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, cũng học theo cuộc thi huyền học để đưa ra lời tiên tri.
Những hàng xóm khác dở khóc dở cười. ...
"[Đào Long] đã chiếu rồi đấy, em có muốn đi xem không?"
Dạo này, tâm trạng của Tô Niệm Tinh không được tốt cho lắm, giám sát Lương cảm thấy có khả năng là gần đây cuộc thi có hơi căng thẳng nên muốn dẫn cô đi hẹn hò để thả lỏng tâm trạng một chút, lúc ăn bữa sáng, anh đã đưa ra đề nghị này.
Tô Niệm Tỉnh hơi sững sờ, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Trương Dật Tiên kia dự đoán doanh thu phòng vé của [Đào Long] là bốn nghìn vạn, chúng ta đi xem phim đó không phải là giúp ông ta hay sao?”
"Ông ta dự đoán là từ bốn nghìn vạn đến năm nghìn vạn, nếu như doanh thu phòng vé vượt qua mức ấy thì lời tiên đoán sẽ không còn chuẩn nữa." Giám sát Lương bật cười: "Hơn nữa, chúng ta chỉ cống hiến có đúng hai vé, sẽ không ảnh hưởng lớn được đến tổng doanh thu đâu."
Kiếp trước Tô Niệm Tinh đã từng xem bộ phim này rồi, là Tinh gia làm diễn viên chính, cuối cùng doanh thu phòng vé hình như là hơn 4300 vạn đô la Hồng Kông, thật sự cũng bị Trương Dật Tiên đoán trúng rồi đấy. Quả nhiên là ông ta cũng có chút bản lĩnh, chỉ là tâm địa không được ngay thẳng mà thôi.
"Được, đi xem thôi."
Internet ở thời đại này vẫn chưa phát triển nên vẫn cần phải xếp hàng ở rạp chiếu phim để mua vé.
Giám sát Lương mua vé xong rồi mới gọi điện cho Tô Niệm Tinh.
Các hàng xóm cũng đang thảo luận về bộ phim mới ra: "Chúng ta đi cũng đi xem phim đi, phim mà Tinh gia quay chắc chắn là hay rồi, còn có rất nhiều minh tinh đang nổi như vậy."
"Được chứ được chứ.”
Các hàng xóm chuyện trò đôi ba câu rồi chạy đi xếp hàng mua vé, quán ăn lập tức vắng đi một nửa.
Tô Niệm Tinh hỏi bàn giao nội dung công việc với chị Vân, mấy việc này đều rất đơn giản và cũng là việc mà chị ta quen làm. Sau khi chị Vân ghi nhớ, ngược lại làm cũng rất đâu ra đấy.
Tô Niệm Tinh kêu chị ta chăm chỉ làm việc: "Tôi sắp mở thêm chi nhánh mới rồi, đến khi ấy chị sẽ có cơ hội làm cửa hàng trưởng."
Cô lại dặn dò Hứa Bát San chỉ dạy chị Vân thao tác với máy thu ngân cho tốt, và học cả cách sử dụng máy tính.
Hứa Bát San gật đầu.
Tô Niệm Tinh và Đại Đao cùng nhau đến cửa hàng mới khảo sát, A Trân đưa bản báo cáo gần đây cho cô xem: "Mấy hôm trước chúng ta có làm hoạt động, lại dán thêm vài bài báo về cô trong tường quán cho khách càng lúc càng đông."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng là không tồi, vất vả cho cô rồi."
A Trân cười hì hì, bảo: "Chị chủ, Dịch đại sư kia của nhiên rất lợi hại đó, ông ta chỉ điều chỉnh đồ trang trí có một chút thôi mà việc làm ăn đã tốt lên không ngừng rồi, sau này mở quán cứ sắp xếp y chang thế này là được."
Tô Niệm Tinh dở khóc dở cười: "Vị trí của mỗi một quán ăn là khác nhau, ông ta điều chỉnh vị trí của bàn thu ngân xong, quán ăn trông rõ ràng đã sáng sủa hơn, còn những quán ăn khác thì không thích hợp. Cô cũng đừng tự tỉ như thế, quán ăn kinh doanh tốt thì công lao của cô chính là lớn nhất, sao cô lại đùn đẩy công lao cho người ngoài như vậy chứ."
A Trân gãi đầu cười ngô nghê.
Tô Niệm Tinh dặn dò cô ta vài câu rồi cùng Đại Đao đi xem mặt tiên cửa hàng, cuối cùng cũng quyết định được một căn.