Chương 898: Anh Muốn Đi Mở Quán Hả
Chương 898: Anh Muốn Đi Mở Quán HảChương 898: Anh Muốn Đi Mở Quán Hả
Một tháng này cô tổng cộng đã mua năm mặt tiền cửa hàng rồi, toàn bộ tiền tích góp trên người đều đã tiêu hết sạch. Trong lúc nhất thời cô không thể đào tạo ra được nhiều nhân viên như thế nên tạm thời sẽ cho thuê mặt tiền cửa hàng này trước, đợi đào tạo xong người thì mới mở chi nhánh sau.
"Bà chủ, gần đây sao cô không tới phố Temple bày sạp nữa?" Lúc bọn họ ngồi xe buýt trở về, Đại Đao ngồi bên cạnh để bảo vệ cô.
Tô Niệm Tinh nghiêng đầu nhìn anh ta: “Anh muốn đi mở quán hả?"
"Tôi chỉ hỏi vậy thôi." Đại Đao có hơi ngại ngùng.
Gần đây Tô Niệm Tinh bận đến mức đầu tắt mặt tối, thật sự không có thời gian rảnh gì: "Đợi sau này đi, gần đây tôi không có thời gian."
Vất vả lắm mới tiêu hết sạch tiền, cô muốn nghỉ ngơi một chút, buổi tối còn đi xem phim.
Nhưng rõ ràng cô đã dự định quá sớm rồi.
Lúc cô với Đại Đao vừa về quán ăn thì trông thấy bầu không khí trong quán có hơi kỳ quái, vừa mới quay đầu nhìn qua, lại chỉ thấy có đến mười mấy tay anh chị ngồi bệ vệ trên ghế, các thực khách sợ quá đều bỏ chạy hết cả rồi, các hàng xóm láng giềng thì đã sớm chẳng còn thấy đâu.
Tô Niệm Tinh đi đến trước mặt anh Bưu và chào hỏi anh ta: "Đã lâu rồi không gặp Bưu ca."
Quả thật rất lâu rồi cô không gặp anh ta, từ lần trước xem bói cho anh ta xong, cô cũng chỉ nghe được tin vịt từ miệng của mấy hàng xóm láng giềng về anh ta. Anh Bưu ra hiệu cho cô ngồi xuống: "Trong chương trình, cô đã nói mình bói ra được Đông Hưng Hội chúng tôi và Nghĩa Hòa sẽ đánh nhau, có ba mươi tám người chết, sáu mươi bảy người bị thương, tôi hỏi cô, bên nào chết nhiều hơn."
Tô Niệm Tinh thẳng thắn trả lời: "Căn cứ theo quẻ tượng của tôi thì đôi bên tổn thất như nhau."
Cô liếc mắt nhìn Cường ngốc rồi chỉ vào mấy người anh em của anh ta: "Mấy người này đều sẽ chết."
Trong mắt mấy người Cường ngốc lóe lên vẻ sợ hãi nhưng vẫn ưỡn thẳng sống lưng nhìn cô.
Ánh mắt anh Bưu lóe lên: "Vậy cô có thể bói ra được địa điểm không?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Bói toán chú trọng vào cơ duyên, không phải chuyện gì cũng có thể bói ra được, tôi chỉ tình cờ bói ra được mà thôi, chứ cũng không biết thật giả thế nào."
Anh Bưu gật đầu: "Cô bói giúp tôi xem ở đây có gian tế không?”
Tô Niệm Tinh bị câu hỏi này làm cho ngớ người, cô sững sờ mất vài giây rồi lắc đầu: "Bưu ca, không phải tôi không muốn bói giúp anh mà là năng lực của tôi có hạn, tôi thật sự không thể bói ra được."
Anh Bưu vẫn có hơi không tin, Tô Niệm Tinh đành mở tivi lên: "Kỳ trước bói về giá thị trường cổ phiếu, bây giờ giá cổ phiếu đã báo cáo cuối ngày rồi, không tin thì các anh xem đi, tôi bói cũng chưa chắc đã chuẩn đâu."
Trên tivi đang phát sóng cuộc thi huyền học kỳ trước, người dẫn chương trình đang so sánh đối chiếu báo cáo giá cổ phiếu cuối ngày với giá dự đoán trước đấy của bọn họ.
Tổng cộng có 220 người dự đoán về giá cổ phiếu, có vài người dự đoán không chệch một ly nào như Trương Dật Tiên, Lý Thiêu Quang, Chung Đức Đường và cả mấy vị đại sư khác.
Cũng có hơn sáu mươi người dự đoán giá cổ phiếu rất sát, chỉ chệch một chút xíu mà thôi, ví dụ như giá cổ phiếu thật là 5. 2 thì ông ta đoán là 5. 1, chỉ chệch có 0. 1 mà thôi.
Đương nhiên, phần lớn vẫn là người bói ra chênh lệch rất nhiều, ví dụ như Tô Niệm Tinh, bình thường, giá cổ phiếu mà cô đã chọn kia không ấm không nóng, mỗi ngày chỉ tăng giảm qua lại khoảng 0. 2%, tuyến thời gian trông không có gì khác biệt với đường thẳng cả.
Nhưng cũng không biết tuần này bị làm sao, cứ như đánh tiết gà ấy, thế mà lại tăng vọt lên 3. 2%, mà Tô Niệm Tinh dự đoán chỉ có 0. 21% mà thôi.
Năm mươi điểm này cô không được một điểm nào hết.
Người của Đông Hưng Xã đưa mắt nhìn nhau, Cường ngốc không nhịn được mà mở miệng: "Bưu ca, em thấy cô ta thật sự không bói ra được đâu."
Anh Bưu nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh rồi lại nói với Cường ngốc: "Mấy người các cậu tạm thời đi theo cô ta, tôi không muốn chuyện này phức tạp thêm.”
Tô Niệm Tinh hiểu rồi, hóa ra là cô bói không sai một chút nào cả nên anh Bưu cho rằng đã có một gian tế nói cho cô biết, đương nhiên là anh ta cũng muốn đề phòng Tô Niệm Tinh đi tuồn thông tin rồi.
Đợi anh Bưu dẫn những người khác đi rồi, mấy người Cường ngốc vẫn còn ở lại.
Mấy người Cường ngốc không nhịn được: "Đại sư, chúng tôi thật sự sẽ chết sao?"