Chương 899: Hay Là Tôi Đền Tiển Xem Quẻ Cho Cậu Nhé?
Chương 899: Hay Là Tôi Đền Tiển Xem Quẻ Cho Cậu Nhé?Chương 899: Hay Là Tôi Đền Tiển Xem Quẻ Cho Cậu Nhé?
Tô Niệm Tinh nhún vai: "Quẻ tượng của tôi là như vậy đấy." Cô nhìn mấy người đó với vẻ mặt đồng cảm: "Nếu như các anh không muốn chết thì cách tốt nhất là rời khỏi Đông Hưng Xã đi, mấy người các anh đều là thanh niên sức dài vai rộng, còn sợ không tìm được công việc hay sao?"
Cường Ngốc đúng là có hơi ngốc thật nhưng anh ta cũng biết chuyện này không đơn giản: "Vào Đông Hưng Xã rồi thì cả đời này chính là người của Đông Hưng Xã, không ai chạy thoát được đâu."
Tô Niệm Tinh thấy anh ta kiên trì nên cũng không nói thêm gì nữa.
Cường Ngốc ở lại trong quán, vẻ mặt hung thần ác sát đó dọa sợ vô số khách hàng bỏ chạy nên Tô Niệm Tinh đành kêu anh ta ra sau bếp giúp việc, về phần mấy người anh em khác thì kêu bọn họ đứng ở cửa, dù sao thì tạm thời cô cũng ra ngoài.
Cường ngốc đồng ý, lúc ra đến sau bếp anh ta nhìn thấy bà A Hương, bản mặt lập tức thối hẳn: "Trước đấy bà bói ra năm nay tôi sẽ có con trai, rồi giờ con trai tôi đâu?”
Bà A Hương dời tâm nhìn đi, nói với vẻ chột dạ: "Hay là tôi đền tiển xem quẻ cho cậu nhé?”
Cường ngốc nhìn chằm chằm vào bà ta một lúc lâu, thẳng cho đến khi bà A Hương túa mồ hôi đầy đầu thì anh ta mới thu lại tâm mắt: "Bỏ đi, tôi không so đo với bà.'
Bà A Hương thở dài một tiếng nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát một kiếp.
Buổi tối, Tô Niệm Tỉnh với giám sát Lương cùng nhau đi xem phim.
Rạp chiếu phim không có ghế trống mà bị lấp kín một trăm phần trăm, ngay cả giám sát Lương cũng phải cảm thán: "Doanh thu phòng vé của bộ phim này chắc chắn rất cao đây."
Quả nhiên, bộ phim này đã nhanh chóng đột phá kỷ lục phim ảnh Hương Giang.
Truyên thông đều đang khoe khoang trắng trợn về thành tích của bộ phim này.
Cũng có báo chí đăng lại lời tiên tri mà Trương Dật Tiên đã đưa ra trong cuộc thi huyền học lần trước, dựa theo xu thế hiện tại thì doanh thu phòng vé của [Đào Long] sẽ không thua gì quán quân phòng vé năm ngoái.
Ngay lúc các thị dân đều đang cân nhắc có nên đi xem phim hay không thì trong một nhà xưởng cũ bỏ hoang ở vùng ngoại ô, đôi bên đã tràn ngập mùi thuốc súng rồi.
Đây là một ván cược đã định trước là anh chết tôi sống, không có người nào chịu nhường lại một địa bàn tốt như thế cả, càng sẽ không dung túng cho bang phái khác cướp mất cái bánh ngọt thuộc về bọn họ, bây giờ cách tốt nhất chính là đánh nhau một cách táo báo và công khai.
Bây giờ doanh thu phòng vé của [Đào Long] đang bùng nổ, cảnh sát mặc quân trang đều đang duy trì trật tự trong khu thành thị náo nhiệt, thế này lại càng thuận tiện cho bọn họ quyết định thắng thua hơn. ...
Một bên khác, Tô Niệm Tinh xử lý xong công việc trong tay, đang định cùng giám sát Lương về nông thôn để xin lão tiên sinh chỉ dạy.
Đại Đao chần chừ: "Không cần tôi đi chung sao?”
Giám sát Lương vừa định nói "không cần' thì Bb-call của anh vang lên, anh dùng điện thoại di động gọi lại cho tổng đài, rất nhanh đã biết được chuyện bang phái ẩu đả. Cúp máy xong, giám sát Lương nói với Tô Niệm Tinh: "Anh có việc gấp phải đi trước, em bảo Đại Đao đi cùng mình nhé."
Anh dùng mảnh giấy ghi lại địa chỉ rồi vội vàng rời đi.
Tô Niệm Tinh và Đại Đao bắt một chiếc taxi.
Trường học ở nông thôn thoạt nhìn đơn sơ hơn trường ở trung tâm thành phố nhiều, chỗ này đều là nơi trông trẻ hoặc là cô nhi, lão tiên sinh này tên là Diệp Kế Minh.
Trường học này là tâm huyết của ông ta, nhìn mấy đứa trẻ kia mà ông ta cũng cảm thấy rất hài lòng.
Tô Niệm Tinh kêu Đại Đao giao đồ mà mình mang tới đây cho Diệp Kế Minh để phân chia: "Mấy thứ này đều là tâm ý của cháu."
"Lần trước giám sát Lương đã quyên góp rồi, cô không cần phải quyên góp thêm đâu." Diệp Kế Minh không muốn nợ cô nhân tình, giọng điệu nói chuyện có hơi cứng ngắc.
Tô Niệm Tinh cười đáp: "Đây không phải là quà cảm ơn cho ông đâu ạ, đây là một chút tâm ý của cháu."
Diệp Kế Minh gật đầu: "Tuy rằng tôi đã đồng ý sẽ dạy cô nhưng tôi không muốn tùy tiện nhận học trò, tôi vẫn phải kiểm tra cô một thời gian đã."
Tô Niệm Tinh sững sờ, đúng rồi, bái sư thì phải làm lễ bái sư chứ, cô thật sự không nghĩ tới chuyện này.
Cô gật đầu như đã thấu hiểu: "Được, không thành vấn đề."
Tô Niệm Tinh đưa sách mà mình mang tới đây cho ông ta và nhờ chỉ dạy, các câu hỏi của cô thật sự rất nhiều, tất cả đều được ghi trong một quyển vở, cô lần lượt hỏi và ông ta thì trả lời. Ngược lại, Diệp Kế Minh nói chuyện rất giữ lời, cũng không vì việc bây giờ cô không phải là đồ đệ của mình mà cố tình qua loa lấy lệ, ngược lại còn giải đáp cho cô một cách rất nghiêm túc.