Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 913 - Chương 913: Đó Là Quảng Cáo, Không Tính Là Marketing

Chương 913: Đó Là Quảng Cáo, Không Tính Là Marketing Chương 913: Đó Là Quảng Cáo, Không Tính Là MarketingChương 913: Đó Là Quảng Cáo, Không Tính Là Marketing

Tô Niệm Tinh có hơi xấu hổ: "Hồi mới bày quán, việc làm ăn của tôi không tốt cho lắm nên có từng đăng quảng cáo lên báo rồi."

"Đó là quảng cáo, không tính là marketing." Trịnh Kiện Hạo xua tay: "Cái này khác nhau đấy nhé. Marketing cần tuyên truyền cố định, mấy cái này nhất định phải chi tiền. Trở về tôi sẽ giới thiệu một người quản lý cho cô, người ta thông thạo bốn thứ tiếng, anh ta sẽ bàn giao dịch giúp cô, chắc chắn cô có thể nổi lên giống như minh tinh quốc tế ấy."

Tô Niệm Tinh há hốc mồm: "Hả?"

Đang nói chuyện thì giám sát Lương đẩy cửa đi vào, anh chỉ nghe được một câu cuối cùng: "Nổi lên giống như minh tinh quốc tế gì thế? Anh lại định lăng xê ai vậy?”

Trịnh Kiện Hạo kể lại văn tắt tình hình một lần: "Ông ngoại muốn lăng xê A Tinh nên bảo anh giới thiệu một người quản lý cho cô ấy."

Tô Ngọc Bạch mỉm cười, nói: "Đúng đó, ông thấy A Tinh xem bói có bản lĩnh như thế, mà con bé lại muốn mở quán ăn, một mình không thể lo xuể được đâu cho nên ông mới muốn giúp nó."

Giám sát Lương nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Em có muốn nổi đến tận nước ngoài không?”

Tô Niệm Tinh gật đầu: "Muốn chứ, em còn muốn làm đại sư đoán mệnh nổi tiếng nhất nữa kìa"

Tuy rằng cô phải dựa vào bàn tay vàng giúp đỡ nhưng ai lại chẳng muốn nổi tiếng cơ chứ, có danh khí rồi thì cô có thể kiếm được rất nhiều tiền và có thể trở lại làm phú bà. Giám sát Lương cũng không nói gì cả mà quay đầu nhìn về phía Trịnh Kiện Hạo: "Phải giới thiệu một người có nhân phẩm tốt đấy nhé."

Trịnh Kiện Hạo ra dấu OK: "Không thành vấn đề, cô ấy nổi rồi thì anh cũng có thể thơm lây mà."

Tô Ngọc Bạch kêu bọn họ gọi món trước.

Đợi sau khi nhân viên phục vụ ra ngoài, ông ta lại nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Ông thấy các món trong quán của cháu quả thật rất thích hợp để mở thêm chỉ nhánh, cháu đã mở mấy chỉ nhánh rồi?"

"Ba ạ." Tô Niệm Tinh thành thật trả lời, cô hơi dừng lại rồi giải thích: "Nhưng cháu vẫn còn năm mặt tiền cửa hàng nữa."

Trịnh Kiện Hào có hơi nghi ngờ: "Tại sao không mở tất cả thành quán ăn luôn vậy?”

"Tôi không có nhiều nhân lực đến vậy." Tô Niệm Tinh phát hiện ra tốc độ kiếm tiền từ việc xem bói của mình nhanh hơn tốc độ mở quán ăn rất nhiều."

Mở quán ăn ngoại trừ phải trang trí ra thì còn phải đào tạo nhân tài, cô nào có nhiều thời gian đến vậy cơ chứ.

Tô Ngọc Bạch dứt khoát chỉ thẳng ra một vài khuyết điểm trong quán ăn của cô: "Tốc độ mở chi nhánh tiệm của cháu quả thật có hơi chậm nhưng tài chính của cháu thì lại rất đủ, ông kiến nghị cháu nên thành lập một công ty ẩm thực, sau đó tuyển dụng nhân viên làm đào tạo, vừa vặn ông có thời gian nên có thể giúp cháu tuyển nhân tài quản lý và xây dựng cơ cấu công ty cho cháu."

Phú... phú hào giàu nhất Hương Giang đi làm cố vấn cho cô á?

Đầu óc Tô Niệm Tinh có hơi choáng váng, cô nằm mơ cũng không dám có loại suy nghĩ viển vông này, vậy mà nó lại tôn tại trong hiện thực mới sợ chứ. "Nhưng... sức khỏe của ông có chịu được không ạ?"

Tô Ngọc Bạch cười ha ha: "Không sao, ông ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm nên giúp cháu để mắt đến cũng được, cũng không cần ông phải làm việc, ông chỉ mở mồm ra nói là đủ rồi."

Hiển nhiên là Tô Niệm Tinh cầu còn chẳng được: "Được, đợi sau khi cháu thành công, cháu nhất định sẽ tặng ông một bao lì xì to bự hoặc tặng ông cổ phần công ty cũng được."

Tô Ngọc Bạch cười tươi như hoa nở: "Đã rất lâu rồi ông chưa nghe được có người định phát lì xì cho ông đấy."

Tô Niệm Tinh xấu hổ đỏ bừng mặt nhưng lại rất hài lòng.

Trịnh Kiện Hạo ngưỡng mộ kêu ca: "Ông ngoại, ông thiên vị quá, sao ông không dạy cháu thành lập công ty?”

"Ông dạy cháu thì có tác dụng gì? Cháu có nhiều tiền như vậy không?" Tô Ngọc Bạch cũng không chiều anh ta: "Đợi khi nào cháu có tiền đồ rồi, không đi làm thuê cho người khác nữa, có tính tự giác làm ông chủ thì ông chắc chắn sẽ giúp cháu."

Trịnh Kiện Hạo cũng chỉ nói đùa vậy thôi chứ anh ta cũng chẳng có kiên nhẫn đi quản lý công ty đâu, làm nhà sản xuất sướng bao nhiêu, là đại ca của đoàn làm phim, muốn quay thế nào thì quay như vậy.

Lúc ăn cơm, Tô Ngọc Bạch lại hỏi giám sát Lương rằng công việc gần đây có thuận lợi hay không.

Giám sát Lương gật đầu: "Rất thuận lợi ạ”"

"Khi nào thì các cháu lên chức nội bộ vậy? Cháu cũng nên thi lên cảnh tỉ rồi chứ?" Rõ ràng là Tô Ngọc Bạch biết rất rõ tình hình.
Bình Luận (0)
Comment