Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 917 - Chương 917: Loại Trừ

Chương 917: Loại Trừ Chương 917: Loại TrừChương 917: Loại Trừ

Tòa nhà cao tầng cao cấp luôn có nhân viên quản lý tài sản tinh anh. Anh lại càng không có khả năng vào được trong đó.

Khu nhà ở cấp thấp lại có quản lý không tốt lại chỉ toàn là người nghèo giống như anh, sở dĩ anh chọn một người bị hại giống như Lệ Trân cũng không phải bởi vì cô ấy xinh đẹp bao nhiêu mà là xuất thân của cô ấy tốt hơn anh. Anh đố ky với gia cảnh tốt đẹp mà cô ấy sở hữu, thứ mà anh không bao giờ có thể có được, cho nên anh sẽ không chọn người ở tầng lớp thấp giống như anh để báo thù.

Vì vậy, anh chỉ có thể chôn bom ở trung tâm thương mại, trên người anh có mùi nước hoa mà chỉ trung tâm thương mại mới có."

Trung tâm thương mại muốn duy trì sự cao cấp cho nên không chỉ luôn dọn vệ sinh sạch sẽ gọn gàng mà còn phun dầu thơm để khử mùi lạ.

"Nước hoa dính trên người anh là loại nước hoa khử mùi hôi mà chỉ có ở nhà vệ sinh mới phun nồng nặc, cho nên, anh chắc chắn đã giấu quả bom trong nhà vệ sinh." Tô Niệm Tinh nhìn anh ta với vẻ chắc chắn vô cùng.

Trên gương mặt vốn đang cười đùa của người đàn ông lóe lên vẻ ngạc nhiên, sau đó lại nhanh chóng bật cười: "Cho dù cô có ngửi ra được mùi thì cũng chưa chắc tôi đã giấu bom trong nhà vệ sinh, mà như thế thì đã sao? Ở Hương Giang có nhiều trung tâm thương mại như vậy, cô đi tìm lần lượt vậy đợi đến khi các cô tìm ra thì trái bom đã nổ tung rồi."

Hai tay anh ta làm tư thế bùng nổ, phối hợp với cả biểu cảm của anh ta, muốn thèm đòn bao nhiêu thì thèm đòn bấy nhiêu.

Tô Niệm Tinh vắt chéo hai chân: "Tôi đã có thể đoán ra được là trung tâm thương mại vậy lẽ nào còn không biết thu hẹp phạm vi chắc?

Tiền để anh mua bom là tiền trộm được, sau khi vượt ngục anh vẫn luôn sống ở Cửu Long nhưng anh lại chạy đến Vịnh Đồng La để báo án. Anh cố tình khiến phía cảnh sát hiểu lầm.

Quả bom nặng như thế, xách lên xe buýt hoặc là xe buýt hai tâng cũng quá nguy hiểm, nên chỉ có một cách duy nhất là ngồi taxi.

Ở Hương Giang đi taxi đắt như thế, tài lực của anh lại có hạn, từ đó có thể suy ra được vị trí ném trái bom của anh chỉ có thể ở giữa hai nơi này."

Tô Niệm Tinh chỉ lên bản đồ: "Loại trừ con đường này đi vậy tổng cộng có sáu trung tâm thương mại. Có hai trung tâm đang sửa chữa nên chỉ còn lại bốn trung tâm. Anh muốn tạo ra phản ứng khổng lô, Landmark là một nơi tập trung nhiều vật phẩm xa xỉ nhưng lưu lượng người tương đối ít hơn một chút, anh còn xách đồ nặng trong tay nên không tiện trốn bảo vệ, bởi thế nơi này có thể loại trừ.

Trung tâm thương mại mà anh chọn nhất định phải lớn nhất, có lưu lượng người tập trung đông nhất như Harbour City. Bảo vệ giám sát lỏng lẻo mới có khả năng để anh trốn được!"

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt dân dần trở nên cứng ngắc. Anh ta muốn thò tay vào túi lấy thuốc lá nhưng lại phát hiện ra hai tay mình đang run, bàn tay thò vào túi áo trên rất lâu vẫn không tìm ra được thuốc. Lúc này, anh ta mới phản ứng là khi tới đây đăng ký, cảnh sát đã lục soát khắp cả người anh ta từ trên xuống dưới rồi.

Anh ta hít một hơi thật sâu, cố hết sức để bản thân đừng quá khẩn trương, còn giả như không có việc gì mà bật cười ha ha vài tiếng: "Tôi nhất định sẽ chọn Harbour City sao? Bách hóa Sùng Quang cũng không tồi, quảng trường Thời Đại cũng rất đông đúc cơ mà." "Diện tích của bách hóa Sùng Quang chỉ có mười hai vạn mét vuông, quảng trường Thời Đại đúng là rất đông người nhưng anh sẽ không ngu đến mức hành động ngay dưới mí mắt của chúng tôi, để chúng tôi có cơ hội cứu vãn kịp thời đâu nhỉ." Tô Niệm Tinh cong khóe môi.

Sau đó cô nhìn về phía mặt gương và nói: "Giám sát Lương, Harbour City, nhà vệ sinh nam tầng ba, cảm ơn!"

Vẻ mặt của người đàn ông trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt vừa tối tăm vừa u ám.

Tô Niệm Tinh cảm thấy cả người mình lạnh toát như thể có một con rắn đang trườn bò lên da mình và phun nọc độc.

Ngay vào lúc cô cảm thấy rất khó chịu thì cửa phòng bị người đẩy ra từ bên trong, giám sát Lương mở cửa đi vào, anh bóp vai người đàn ông, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương, Đại Lâm lập tức đứng dậy chắn camera đi.

Ánh mắt tràn đầy tính áp bức của giám sát Lương và cả lực đạo mạnh đến mức suýt chút nữa thì bóp nát vai của người đàn ông khiến cả người anh ta run lên, trên trán nhanh chóng túa ra mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch cả đi, anh ta kêu một tiếng: "Đaul"
Bình Luận (0)
Comment