Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 920 - Chương 920: Một Mình Em Ở Đây Có Ổn Không

Chương 920: Một Mình Em Ở Đây Có Ổn Không Chương 920: Một Mình Em Ở Đây Có Ổn KhôngChương 920: Một Mình Em Ở Đây Có Ổn Không

Giám sát Lương dặn dò Đại Lâm và Trương Chính Bác đi cùng đội giám định đến lấy bằng chứng, rồi lại kêu Quan Thục Huệ đi xử lý thủ tục bắt giam.

Nếu bằng chứng không đủ thì vẫn phải thả nghi phạm ra, nhưng bây giờ đã có bằng chứng có thể bắt giam đối phương, thẳng cho đến khi lên tòa và chuyển giao đến nhà tù một cách hợp pháp.

Điều tra viên của tổ trọng án A bị anh phái ra ngoài, Tô Niệm Tinh nghi ngờ: “Anh không đi luôn sao?”

Giám sát Lương đương nhiên không có khả năng ở trong văn phòng mãi được rồi, anh có hơi lo lắng: "Một mình em ở đây có ổn không?"

"Không thành vấn đề, không phải chỉ là tìm tung tích của một người thôi háy ao. Anh biết em giỏi tìm người mà." Tô Niệm Tinh kêu anh không cần lo lắng.

Giám sát Lương nghĩ ngợi: "Nếu đối phương đưa ra nghi vấn, em có thể trực tiếp nói không trả lời, không cần lo bọn họ có ý kiến với em đâu, em vốn cũng không phải người thuộc tổ bọn họ, không nhất thiết cứ phải nhận vụ án của bọn họ."

"Không sao, bói cho bọn họ thì em vẫn có thể nhận được tiền mà." Tô Niệm Tinh nghĩ rất thoáng.

Những người khác tới tìm cô xem bói cũng chỉ hơn một vạn, còn xem bói cho đồn cảnh sát lại được hai mươi vạn, tăng hẳn gấp đôi còn gì.

Giám sát Lương dở khóc dở cười: "Được rồi."

Điều tra viên của tổ trọng án B đi vào mời Tô Niệm Tinh: "Người đã tới rồi." Tô Niệm Tinh nở nụ cười với giám sát Lương: "Anh đi làm việc đi, em cũng đi làm việc đây.'

Tô Niệm Tinh đi đến chỗ của tổ B, người phụ nữ đang lấy lời khai ở trong phòng thẩm vấn.

"Con trai tôi chắc chắn đã bị anh ta giấu rồi, con người anh ta rất xấu xa, luôn luôn cố tình gây chuyện. Sức khỏe của tôi không tốt, chồng tôi thì qua đời từ sớm, chỉ có một mình tôi nuôi con trai khôn lớn, nhà bọn họ lúc nào cũng bắt nạt nhà chúng tôi mẹ góa con ccôi."

Viên cảnh sát không có khả năng ghi cả mấy lời thừa thãi này vào trong mà chỉ có thể nhặt những câu quan trọng.

Tô Niệm Tinh đi vào trong, viên cảnh sát giao lại quyền chủ động cho cô.

Tô Niệm Tinh không biết kỹ thuật thẩm vấn mà nói chuyện với người phụ nữ như nói chuyện với hàng xóm.

Giám sát Lý và một nhóm cấp dưới đứng trong phòng camera nhìn hai người nói chuyện khoảng nửa phút. Anh ta gãi đầu: "Cô ta đang làm gì vậy? Không phải nói cô ta rất biết thẩm vấn phạm nhân hay sao? Cô ta thẩm vấn như vậy ấy hả?"

Trước đó giám sát Lý đã nghe qua danh tiếng của Lý Vân rồi, họ nói cô là chuyên gia tâm lý tội phạm từ nội địa, được anh Nhất mời qua đây, nhưng từ khi cô gia nhập vào đội cảnh sát Hương Giang, tính đâu ra đấy cũng chỉ mới tham gia có ba vụ án, danh tiếng cũng là được thổi phồng đến mức toàn bộ đội cảnh sát Hương Giang đều biết đến, có thể thấy được người này biết biết chào hàng bản thân.

Con người đối với sự việc chưa từng thấy qua sẽ ngay lập tức không tin, hoặc là nghi ngờ bản thân, hoặc là nghi ngờ đối phương. Điều tra phá án là chuyên ngành của anh ta, hiển nhiên anh ta không có khả năng nghi ngờ mình cho nên mới nghi ngờ bản lĩnh của Tô Niệm Tinh.

Có điều tra viên yếu ớt đáp: "Nhưng tôi nghe nói cô ấy thật sự rất lợi hại đó, cái tay sát thủ váy đỏ kia cũng do cô ấy lập hồ sơ tội phạm ra được, còn cả trái bom cũng là do cô ấy hỏi ra, vừa rồi tôi có qua tổ A, giám sát Lương nói đã tìm được trái bom rồi."

"Đúng đó, cô ấy lợi hại thật đấy, vừa rồi chúng tôi đứng trong phòng camera còn nhìn thấy cô ấy trực tiếp nói ra hẳn địa chỉ cơ mà, nghi phạm còn sợ đến mức mặt mày tái mét."

"Nghe nói tổ A Có một vụ án đóng bụi nửa năm cũng nhờ cô ấy lập hồ sơ tội phạm ra nghi phạm, rồi từ đấy mới bắt được hung thủ về quy án."

Giám sát Lý hít một hơi thật sâu, có lẽ là anh ta quá nhạy cảm rồi chăng. Có thể người này chỉ thích nổi tiếng chứ cũng không có nghĩa là cô không có bản lĩnh.

Anh ta lại kiên nhẫn nghe khoảng nửa tiếng nữa, lần này lại càng phi lý hơn, thậm chí còn chẳng thèm nói chuyện luôn nữa kìa, chỉ nghe thấy mỗi người phụ nữ kia đang lải nhải, còn bản thân cô thì lại thất thần lơ đãng.

Anh ta chỉ vào người trong gương: "Cô ta đang ngây người?"

Các điều tra viên đưa mắt nhìn nhau, lần này bọn họ cũng không tiện giải thích thay Lý Vân nữa. Hình như cô thật sự đang ngây người thật, mười phút rồi, đến ngay cả tròng mắt cũng không đảo nữa kia kìa.

Cô làm sao vậy?
Bình Luận (0)
Comment