Chương 921: Sao Lại Mất Tập Trung Ngay Đúng Lúc Này Chứ?
Chương 921: Sao Lại Mất Tập Trung Ngay Đúng Lúc Này Chứ?Chương 921: Sao Lại Mất Tập Trung Ngay Đúng Lúc Này Chứ?
Sao lại mất tập trung ngay đúng lúc này chứ?
Có vị điều tra viên yếu ớt giơ tay: "Sir Lý, có cần tôi vào trong nhắc nhở cô ấy không?"
Giám sát Lý chống nạnh: "Không! Ngược lại tôi muốn xem cô ta tạo dựng danh tiếng cái kiểu gì, chỉ buôn chuyện nhà vài câu như mấy người đàn bà ngoài chợ rồi giờ lại ngây người thì có thể đoán ra được tung tích gì chứ. Cô ta không nên tới đồn cảnh sát làm chuyên gia mà nên đi tham gia cuộc thi huyền học thì đúng hơn!"
Anh ta lại trách mắng các điều tra viên một phen: 'Kêu các cậu bình thường dụng tâm một chút đi, đừng có tin tưởng mù quáng vào chuyên gia với chẳng cố vấn gì đó, mà phải đi phỏng vấn điều tra nhiều hơn, thu thập thêm manh mối kia kìa, chúng tốt hơn bất cứ thứ gì khác."
Các điều tra viên bị chửi như tát nước.
Có một điều tra viên giơ tay với vẻ sợ sệt: "Nhưng mà xác suất phá án của tổ sir Lương rất cao?"
"Trước khi có Lý Vân thì xác suất phá án của tổ bọn họ đã rất cao rồi, các cậu học cách đi đường trước rồi học bay sau. Phải vững vàng, ổn định, bước từng bước một, đừng gấp." Giám sát Lý trừng mắt.
"Sir Lý? Tôi đã hỏi xong rồi, không cần phỏng vấn thêm gã hàng xóm kia nữa đâu, đứa trẻ bị chôn ở sân sau nhà anh ta." Tô Niệm Tinh gõ cửa phòng giám sát rồi mở miệng nói một cách thản nhiên.
Giám sát Lý và một đám điều tra viên đưa mắt nhìn nhau.
Có một điều tra viên vội vàng chạy qua: "Làm sao cô hỏi ra được vậy?" "Người phụ nữ kia nói cô ta vẫn luôn theo dõi đối phương, lúc gia đình bọn họ ra ngoài cũng không mang theo đồ gì cả, chứng minh con trai của cô ta chắc chắn vẫn còn đang ở trong nhà hàng xóm." Tô Niệm Tinh mở miệng đáp: "Trước đấy cô ta đã từng qua tìm rồi, đã xem qua trong nhà nhưng chỉ còn mỗi sân sau là chưa đi, các anh đi tìm thử đi."
Nói rồi, cô dẫn đầu đi ra ngoài, cũng không quan tâm bọn họ có tin hay không.
Các điều tra viên đồng loạt nhìn về phía giám sát Lý, ý là "có hành động không?”
Giám sát Lý thấy tất cả mọi người đều nhìn mình mà đảo mắt lườm một lượt: "Nhìn tôi làm gì, đi lấy lệnh xét nhà đi, chúng ta sẽ lật tung cái nhà gã lên.'
Các điều tra viên cạn lời, vừa rồi còn nói không tin, bây giờ lại chỉ dựa vào một câu nói của cô mà đi xin lệnh xét nhà, vả mặt nhanh đến mức không kịp phòng bị luôn. ...
Người của tổ trọng án B nhanh chóng tìm được thi thể của con trai người phụ nữ tại sân sau nhà hàng xóm.
Các điều tra viên khiêng cái xác lên, người phụ nữ thậm chí còn không dám tin: "Sao có thể như vậy được? Sao con trai tôi lại chết được?"
Cô ta vẫn luôn cho rằng hàng xóm chỉ không hòa hợp với cô ta, muốn hù dọa cô ta mà thôi, chứ hoàn toàn không ngờ ông ta lại táng tận lương tâm đến mức giết con trai của cô ta.
Cô ta như phát điên định bổ nhào lên thi thể của con trai nhưng lại bị các cảnh sát chặn lại: "Cô Lục, xin cô hãy nén bi thương, đứa trẻ đã chết rồi, hung thủ vẫn còn chưa bị kết tội, bên trên vẫn còn manh mối, không thể phá hỏng tình trạng của nạn nhân được."
Người phụ nữ với hai mắt đỏ ngầu, toàn thân run rẩy nhìn viên cảnh sát như một pho tượng, không biết nên trả lời câu hỏi của anh ta thế nào nữa, đột nhiên, cô ta đập bôm bốp vào mặt mình: "Đều tại tôi! Đều tại tôi! Tại sao tôi lại không ra sân sau xem cơ chứ?”
Nếu lúc trước cô ta đi ra sân sau nhìn thì có lẽ con trai của cô ta đã không chất.
Cương Tử đáng thương của cô ta, thằng bé mới mười sáu tuổi thôi, làm sao có thể chết được chứ.
Giám sát Lý vừa ra hiệu cho viên cảnh sát mặc quân trang khiêng thi thể đi, vừa sắp xếp cho cảnh sát nữa tới trấn an cảm xúc của gia đình bị hại.
Viên cảnh sát phụ trách điều tra án nhỏ giọng nghị luận: "Cố vấn Lý đúng là thần thật đấy, chỉ nói chuyện phiếm vài câu thôi mà đã xác định được đứa nhỏ chết ở sân sau rồi."
"Cô ấy đã lập hồ sơ tội phạm thế nào vậy? Chỉ dựa vào mỗi vấn đề hai gia đình bất hòa thôi sao?"
"Ai mà biết chứ, có hỏi thì cô ấy cũng chẳng nói cho chúng ta biết đâu."
Giám sát Lý nghe thấy bọn họ thảo luận nhưng đây lại là lần đầu tiên anh ta không quở trách bọn họ nữa mà chỉ thở dài nặng nề.
Lúc này, Tô Niệm Tinh được giám sát Lý nhớ đến đang bận rộn trang trí cho quán ăn mới của mình, lần này cô đích thân đi làm giám công nên cũng bận không ngóc đầu lên được.
Hôm nay, giám sát qua bên này đón cô về, thấy cô mệt như vậy mà anh có hơi không nỡ: "Nếu lo không xuể được thì tạm gác những chuyện không quan trọng khác lại đi."