Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 944 - Chương 944: Con Của Ai Hả? Đứa Bé Ở Đâu Ra

Chương 944: Con Của Ai Hả? Đứa Bé Ở Đâu Ra Chương 944: Con Của Ai Hả? Đứa Bé Ở Đâu RaChương 944: Con Của Ai Hả? Đứa Bé Ở Đâu Ra

Bàn tay đặt trên bàn trà của cô gái trẻ siết chặt lại, cô ta ngẩng phắt đầu lên nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ hoảng sợ.

Người đàn bà rõ ràng phản ứng chậm hơn nửa nhịp, bà ta hoang mang thế rồi ánh mắt lại hơi nghi ngờ, bên tai vang ong ong, đầu óc thì trống rỗng, cô gái trẻ trước mặt cũng lập tức hóa thành lệ quỷ muốn ăn thịt người.

Sau đó bà ta mới phản ứng lại được, lập tức quay sang nhìn đứa con gái với vẻ khó tin rồi gào toáng lên: "Con của ai hả? Đứa bé ở đâu ra?"

Hai via của cô gái trẻ không khỏi run lên, hơn một tháng nay trong lòng cô ta đã phải gánh chịu nỗi sợ và sự bất an cực kỳ lớn, đến tận bây giờ mới cảm thấy chân thực, giống như thời khắc mưa gió bão bùng cuối cùng cũng tới rồi.

Nước mắt của cô ta gần như không kiềm chế được mà chảy xuống, cổ tay cô ta bị người mẹ siết đến vang răng rắc nhưng cô ta lại không cảm thấy đau một chút nào hết mà chỉ có thể trả lời trong sự sợ hãi: "Con... con cũng không biết. Hôm đó con với A Đình cùng nhau tới nhà hàng uống rượu, bọn con uống say, lúc tỉnh dậy thì con đã phát hiện ra mình đang ở khách sạn rồi, con thật sự không biết gì cả."

Chát!

Một cái tát bay thẳng vào mặt cô gái trẻ, gương mặt ưa nhìn của cô ta sưng lên với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Người phụ nữ gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Tao đã sớm nói với mày rồi, nhất định phải đoạn tuyệt quan hệ với A Đình kia ngay, đó là một đứa con gái không đàng hoàng, sao mày lại không chịu nghe lời tao hả? Tao là mẹ mày, lẽ nào còn hại mày được chắc?"

Cô gái trẻ đối diện với cơn giận như điên cuồng của người mẹ mà sợ hãi bắt đầu nấc lên.

Người đàn bà tức đến mức lồng ngực phập phồng nhưng vẫn không thể hả giận được như cũ, bà ta ném hết toàn bộ cốc trà mà nhân viên phục vụ vừa mới bưng lên xuống sàn.

Cô gái trẻ sợ run cầm cập.

Tô Niệm Tinh nhìn thấy tất cả những chuyện này mới nói với người phụ nữ: "Bà chưa từng nghĩ đến chuyện tại sao con gái mình lại không nghe lời hay sao?"

Lúc này, người đàn bà mới để ý thấy Tô Niệm Tinh vẫn còn ở đây, sắc mặt bà ta rất thối: "Cô có thể đi được rồi!"

"Theo lý mà nói thì tôi không nên nói với bà nhưng bà làm như vậy sẽ càng ngày càng khiến con gái xa cách hơn đấy."

Tô Niệm Tinh nhìn cô gái trẻ, cô ta dễ dàng tin tưởng bạn bè hiển nhiên là cũng có lỗi rồi nhưng người đàn bà này chuyên quyền độc đoán, nổi điên lên là dữ như hổ, cũng quá dọa người rồi, cho nên mới nuôi con gái thành cái tính nhút nhát như vậy.

"Nếu tôi không nói với bà thì bà có biết con gái mình sẽ xảy ra chuyện gì không?”

Người đàn bà quay phắt sang nhìn cô, đợi cô nói tiếp.

"Cô ta sợ bà cho nên sẽ lén lút đi làm thuê để kiếm tiền phá thai, nhưng khi ấy thai nhi đã rất lớn rồi, hơn nữa, bệnh viện chính quy không cho phá thai (trừ phi thai nhi có vấn đề) cho nên cô ta chỉ có thể tới phòng khám chui. Bởi vì kỹ thuật và tay nghề của bác sĩ không ra làm sao nên cô ta sẽ chết trên bàn phẫu thuật."

Tô Niệm Tinh nhìn về phía bà ta: "Mạng của con gái bà chỉ có một mà thôi. Bà yêu cô ta thì tại sao phải dùng lời lẽ đâm thọc như vậy để nói với cô ta?

Rõ ràng là người đàn bà và cô gái trẻ đều bị lời nói của cô làm cho khiếp sợ, hai người nhìn nhau một lúc rồi thật lâu vẫn không nói gì.

Tô Niệm Tinh chỉ nói đến đây thôi, sau đó cô quay người rời khỏi quán trà.

Vừa mới về quán ăn thì trong phòng yên tĩnh, chú Minh và chú An không đọc sách nữa, Hứa Bát San chỉ vào một nhà ba người ở bên cạnh: "Người này muốn nhờ cô xem bói."

Tô Niệm Tinh nhìn qua thuận theo hướng của cô ta, chỉ thấy một nhà ba người này ăn vận rất khá, vừa nhìn đã biết là người được sống trong nhung lụa, an nhàn sung sướng rồi. Rồi hai vợ chồng lại trông vô cùng ủ dột, dường như có tâm sự gì đó.

Hứa Bát San nhỏ giọng nhắc nhở cô: "Vừa rồi người đàn ông kia mới nổi điên một trận đã dọa sợ các hàng xóm quanh đây."

Tô Niệm Tinh hiểu ra rồi, chẳng trách mà quán ăn lại yên tĩnh như thế.

Cô cầm dụng cụ đến ngồi vào cái ghế trống: "Các anh muốn bói về cái gì."

Độ tuổi của người phụ nữ không lớn, chỉ khoảng hơn ba mươi nhưng bất cứ một ai cũng có thể nhìn ra được cô ta đã bị dày vò đến mức cả thân xác lẫn tinh thân đều mệt mỏi, tâm trạng của cô ta vừa nhạy cảm lại vừa yếu đuối.
Bình Luận (0)
Comment