Chương 945: Đây Không Phải Là Làm Khó Người Ta Hay Sao?
Chương 945: Đây Không Phải Là Làm Khó Người Ta Hay Sao?Chương 945: Đây Không Phải Là Làm Khó Người Ta Hay Sao?
Tình trạng của người đàn ông cũng tương tự với vợ mình, trông mệt mỏi như vừa mới lao lực quá độ.
Ngược lại là bé trai hơn mười tuổi kia lại trông rất thong thả, còn đang nếm thử món ngon với vẻ khá có hứng thú.
Người đàn ông tên là Hà Trí Vĩ, sau khi giãy giụa một lúc ngắn ngủi cuối cùng mới mở miệng nói: "Con trai tôi bị phát hiện mắc bệnh máu trắng, nhưng mãi mà vẫn không tìm được tủy phù hợp, tôi muốn hỏi liệu cô có thể bói giúp chúng tôi được không?”
Tô Niệm Tinh hé miệng, đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe được loại yêu cầu này đấy.
Cô quả thật giỏi tìm người và tìm đồ vật nhưng người và vật này nhất định phải thuộc về bản thân đối tượng xem bói. Còn tủy trong trường hợp này cũng không thuộc về bản thân, thế này kêu cô còn tìm kiểu gì?
Đây không phải là làm khó người ta hay sao?
Việc duy nhất mà cô có thể làm chính là ném lục hào kim tiền quẻ bói ra vụ tìm tủy này có thuận lợi hay không, nhưng cho dù thuận lợi thì cô cũng không thể bói ra được tủy ở đâu.
Người phụ nữ nhìn thấy vẻ khó xử trên gương mặt cô cũng đoán ra được không có ý hy vọng gì. Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên cô ta đi xem bói cho nên cũng không ôm bất cứ hy vọng gì cả.
Hai tay cô ta ôm mặt, khóc tức tưởi: "Đào Tử, đứa con đáng thương của tôi, ông trời thật không có mắt, tại sao lại muốn đày đọa nó chứ?"
Hà Trí Vĩ nghe thấy vợ khóc mà hai mắt cũng đỏ hoe, nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ: "Đại sư, thật sự hết cách rồi sao? Không phải cô giỏi nhất là tìm đồ hay sao? Tủy cũng là đồ còn gì?"
Các hàng xóm nghe thấy bên này có náo nhiệt để xem nên cũng vội vàng vây xung quanh.
Các hàng xóm vừa rồi bị Hà Trí Vĩ dọa sợ đều ngậm miệng, không dám nói gì, ngược lại, bà A Cam lại lên tiếng nói một câu công bằng: "Nhưng đồ đó phải là của cậu thì đại sư mới có thể tìm giúp cậu được, chứ tủy cũng có phải của cậu đâu?”
Bà ta lớn tuổi lắm rồi, Hà Trí Vĩ nhìn thấy bà ta cũng không tiện so đo với người già.
"Nhưng con trai tôi đang đợi tủy cứu mạng." Hà Trí Vĩ móc một tờ chỉ phiếu từ trong túi ra rồi viết loạt soạt con số mười vạn vào đấy.
Lần này cũng không phải Tô Niệm Tinh không muốn thanh cao mà là cô lực bất tòng tâm thật.
Hà Trí Vĩ thấy cô không nhận bèn nhét tờ chi phiếu vào tay cô rồi nắm chặt lấy tay đối phương: "Đại sư, cô bói giúp tôi một quẻ đi, cho dù có chuẩn hay không thì ít nhất cũng hãy cho tôi một hy vọng. Đào Tử còn nhỏ như vậy, cô đành lòng nhìn nó ra đi trước khi kịp nhìn thế giới này hay sao?"
Cũng may mà Tô Niệm Tinh vẫn luôn có thói quen đeo găng tay, bằng không đột nhiên bị nắm tay như vậy là mất toi một quẻ rồi.
Cô nghiêng đầu nhìn bé trai nhỏ nhắn, không biết từ khi nào mà cậu bé đã buông thức ăn trong tay xuống mà vụng về an ủi mẹ.
Một đứa bé nhỏ như thế khiến Tô Niệm Tinh cũng thật sự không đành lòng nhưng năng lực của cô bày ngay ra đấy, cô cân nhắc một lúc rồi nói: "Như vậy đi, tôi sẽ thử giúp các anh, nếu như không bói ra được thì chỉ có thể chứng minh chúng ta không có duyên mà thôi."
Hà Trí Vĩ nghe thấy cô bằng lòng giúp cũng vội vàng gật đầu như giã tỏi: "Được được được! Cô thử đi!"
Hai vợ chồng này rất lo lắng cho con trai mình nên Tô Niệm Tinh bói cho ai trước cũng được, vì thế cô nắm lấy ngón tay của Hà Trí Vĩ.
Rất nhanh đã nhìn thấy một video dài ba phút.
Chỉ là, video này có hơi vượt qua nhận thức của Tô Niệm Tinh, không phải ở bệnh viện, cũng không phải ở nhà, vậy mà lại ở một nhà tang lễ.
Cảnh tượng cũng không phải là cảnh bi thương, tưởng nhớ người chết mà ngược lại là hai người đàn ông đang đánh nhau.
Tô Niệm Tinh không đặt lực chú ý lên người hai người đàn ông mà nhìn bối cảnh, rõ ràng đây là linh đường của bé trai kia.
Cô thở dài một tiếng rồi tiếp tục nhìn, lại chỉ thấy Hà Trí Vĩ đang túm cổ áo một người khác rồi lớn tiếng chỉ trích: "Rõ ràng tủy của cậu hợp với con trai tôi, tại sao cậu lại không cứu con trai tôi? Cậu chính là chú ruột của nó đấy!"
Con ngươi của Tô Niệm Tinh chợt co rút.
Chú ruột?
Quả thật, xác suất người thân hợp tủy cũng khá lớn.
Vụ tranh cãi của hai người kéo dài rất lâu không kết thúc.