Chương 958: Cô Nói Đúng Đó, Là Mẹ Tôi Quá Mê Tín
Chương 958: Cô Nói Đúng Đó, Là Mẹ Tôi Quá Mê TínChương 958: Cô Nói Đúng Đó, Là Mẹ Tôi Quá Mê Tín
Lưu Văn Thục nhìn Tô Niệm Tinh giống y như đúc với trên tivi rồi gật đầu: "Đúng, tôi tên là Lưu Văn Thục, đây là con gái tôi, Trương Mỹ Nga.”
Tô Niệm Tinh thấy hai người này có vẻ hơi mất tự nhiên vì thế mới đề nghị đến quán trà bên cạnh: "Chỗ đó có phòng bao, môi trường yên tĩnh, không ai quấy rầy cả."
Cô vốn còn tưởng Lưu Văn Thục sẽ đồng ý nhưng không ngờ bà ta lại từ chối: "Bỏ đi, cứ nói luôn ở đây đi, vừa vặn các người cũng tiện phân xử đúng sai luôn.”
Trương Mỹ Nga có hơi không phục nhưng cũng chẳng nói gì hết.
Lưu Văn Thục ngồi xuống sau đó bắt đầu kể nguyên nhân sự việc: "Con gái tôi muốn gả cho một người cầm tinh con chó, nhưng nó lại tuổi gà, cô cũng là đại sư đoán mệnh nên chắc hẳn cũng biết câu thành ngữ gà chó không yên rồi chứ?
Tuổi của hai đứa nó không hợp nhau. Nó nên gả cho một người cầm tinh con rắn mới đúng. Nhưng nó lại không chịu nghe, cứ khăng khăng cãi nhau với tôi.
Đại sư, cô tới phân xử đi, xem lời tôi nói có đạo lý không hả?"
Chú Minh với chú An đưa mắt nhìn nhau, bọn họ vừa mới xem bài phỏng vấn của đại sư thì đột nhiên có một ví dụ thực tế xuất hiện, đúng là quá trùng hợp luôn.
Tô Niệm Tinh bật cười: "Gà chó không yên là để hình dung động vật không hòa hợp, còn con gái bà thích con người, cô ta cũng là con người, là đồng loại của nhau." Trương Mỹ Nga thấy cô đứng về phía mình, cuối cùng thì gương mặt giận dữ cũng dần dần hiện ra một nụ cười: "Đại sư, cô nói đúng đó, là mẹ tôi quá mê tín."
Cô ta quay đầu nhìn về phía mẹ mình: "Mẹ, mẹ đã nghe thấy chưa? Đại sư cũng nói như vậy rồi, mẹ đúng là quá mê tín."
Lưu Văn Thục có hơi khó chịu: "Đại sư, cô biết ai trả tiền xem bói không đấy?"
Câu này được tính là uy hiếp nhẹ nhưng Tô Niệm Tinh vẫn không thay đổi lập trường của mình: "Tôi không thể phụ họa cho lời nói của bà chỉ vì bà trả tiền xem bói cho tôi được. Thật ra không phải tôi đang giúp bà mà là việc này sẽ chỉ khiến bà lãng phí hơn một vạn tiền xem quẻ mà thôi.
Các người kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, nếu đã tới để xem về hôn nhân vậy đương nhiên tôi sẽ dùng cách chuyên nghiệp nhất để giúp các người dự đoán, tránh cho các người phải đi đường vòng."
Câu này vừa nói ra đã khiến trên mặt cả hai người họ đều hiện ra nụ cười, đây cũng coi như đã chấp nhận cách nói của cô.
Tô Niệm Tinh ném lục hào kim tiên quẻ rồi lại xem tướng mặt: "Gia đình các cô cũng coi như sung túc, ngược lại, gia cảnh của bạn trai cô lại bình thường, hoặc là nói có hơi khó khăn. Anh ta có hai đứa em vẫn chưa trưởng thành, cha mẹ thì lại già yếu bệnh tật."
Lưu Văn Thục gật đầu: "Đúng! Đại sư, cô nói đúng lắm!"
Trương Mỹ Nga cắn môi: "Nhưng anh ấy rất cố gắng, anh ấy chưa bao giờ từng từ bỏ, là một người rất tốt."
Lưu Văn thục nghe được câu này mà lại tức tối: "Cố gắng? Trên đời này, người cố gắng hơn nó cũng nhiều lắm, nhưng vẫn có rất nhiều người không thể trở mình kia kìa. Con có biết tại sao mấy phú hào kia lại mê tín hết hay sao?"
Các hàng xóm đồng loạt nhìn về phía bà ta, muốn nghe xem bà ta có kiến giải thế nào, đến ngay cả Tô Niệm Tinh cũng dừng xem bói để đợi bà ta nói tiếp.
"Bởi vì mấy phú hào đó biết có cố gắng cả đời cũng không bằng biết đầu thai. Trên đời này có bao nhiêu người có thể thay đổi số phận của mình? Mỹ Nga, con đừng có ngu ngốc nữa." Lưu Văn Thục hết nước hết cái khuyên nhủ con gái.
Trương Mỹ Nga lại rất không phục: "Nhưng con với anh ấy đều thật lòng cả, chẳng qua là mẹ chê anh ấy nghèo thôi chứ gì? Mẹ đừng tưởng con không biết."
"Đúng rồi đấy, mẹ chê nó nghèo đấy. Từ nhỏ đến lớn mẹ đã từng để con chịu thiệt cái gì chưa? Mẹ nuôi con khôn lớn như vậy, cho con ăn ngon mặc đẹp chính là vì muốn gả con cho một gia đình tốt môn đăng hộ đối. Rồi sao con lại làm như vậy? Sao lại nhìn trúng loại đàn ông đó?” Lưu Văn Thục tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Tô Niệm Tinh thấy hai mẹ con bắt đầu cãi nhau mới vội vàng ngắt lời hai người: "Thật ra thì tài vận của anh bạn trai này đúng là không tôi."
Lưu Văn Thục sững sờ, Trương Mỹ Nga cũng ngây người, cả hai đồng loạt nhìn về phía cô.
Chú Minh giành trước mở lời: "Có phải trong tương lai cậu ta sẽ trở nên giàu có hơn không?”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Dù sao thì cũng giàu hơn nhà các bà, anh ta đúng là kỳ tài kinh doanh đấy, trong mười năm tới sẽ có tài vận lớn."