Chương 957: Năm Nay Cô Bao Nhiêu Tuổi
Chương 957: Năm Nay Cô Bao Nhiêu TuổiChương 957: Năm Nay Cô Bao Nhiêu Tuổi
Các hàng xóm không có ai là không thông cảm cho cô gái này.
Tô Niệm Tinh nhìn chằm chăm vào cô ta: "Năm nay cô bao nhiêu tuổi?"
"Mười tám." Cô gái trẻ lau nước mắt, thấp giọng nức nở.
Cô ta trông có hơi đen nhưng ngũ quan quả thật cũng không tồi. Con người lại thành thật. Đại khái là từ nhỏ đã thiếu tình thương cho nên mới bị anh Hổ dùng vài ba câu ngon ngọt lừa đi.
Khẩu Thủy Toàn nghiến răng nói: "Tôi dẫn cô đến Bàng Thành phá thai."
Trên gương mặt của cô gái trẻ hiện ra vẻ mừng rỡ: "Thật sao?"
Khẩu Thủy Toàn gật đầu: "Thật."
Các hàng xóm thấy anh ta dường như vẫn chưa chịu từ bỏ cô gái trẻ, lại cộng thêm độ tuổi của cô ta thật sự còn nhỏ, phỏng chừng trước đấy là bị anh Hổ kia lừa từ quê lên thành phố chứ cũng không lưu luyến gì anh ta.
Mọi người cũng đưa ra một sáng kiến: "Đến Bàng Thành cần phải xin giấy, Khẩu Thủy Toàn, cậu đi làm giúp cô ta đi? Cô ta vẫn còn nhỏ tuổi, tuy rằng trước đó quả thật có lừa cậu nhưng với tình hình hiện tại của cô ta, có thể giúp được một phen thì cứ giúp đi vậy.'
Thím An móc hai trăm đô la Hồng Kông từ trong túi ra: "Chỗ tôi có ít tiền cho cô mượn trước, đợi khi nào cô có tiền thì trả lại cho tôi sau cũng được."
Cô gái trẻ nhận lấy tiền mà trong lòng ấm áp, nước mắt lại chảy ra, thuận theo gò má rơi xuống bên khóe miệng. Cô ta lau nước mắt rồi nhẹ giọng cảm ơn.
Những hàng xóm khác thấy vậy cũng đồng loạt gom góp ít tiền, số tiền không nhiều bằng thím An, phần lớn chỉ khoảng mấy chục, nhưng nhiêu đây tiên đã đủ để cô ta phá thai rồi.
Khẩu Thủy Toàn lớn hơn cô gái trẻ mười tuổi nên cũng không tiện so đo với cô ta: "Chuyện của hai người chúng ta để sau này hãy nói."
Cô gái trẻ biết bây giờ anh ta không tin mình nên cũng không rối rắm nữa.
Cô ta liếc mắt nhìn xung quanh một vòng: "Đợi tôi phá thai xong là có thể đi tìm việc rồi. Đến khi ấy tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho mọi người."
Thím An thở dài một tiếng: "Sau này đừng dại dột để người lừa tiếp nữa, cũng may mà người cô gặp được là Khẩu Thủy Toàn đấy, nếu như đổi thành người đàn ông khác biết được cô lừa đảo hôn nhân chắc chắn sẽ nổi giận. Cuộc sống của cô sau này sẽ càng khó khăn hơn."
Cô gái trẻ xấu hổ cúi đầu.
Tô Niệm Tinh trơ mắt nhìn cô gái trước đó vẫn còn cái tướng bạc mệnh nhưng đúng vào thời khắc này vận mệnh lại xuất hiện sự thay đổi, sau đó cô lại liếc mắt nhìn thím An, thầm nói: Thật ra thím mới là đại sư chân chính thì phải?...
"Đại sư, tôi thấy cô xem bói nhân duyên nhiều như vậy, liệu có thể căn cứ vào tình hình của bọn họ để tổng kết ra một vài kinh nghiệm không? Ví dụ như tuổi tác chênh lệch, cầm tỉnh, thậm chí là cá tính?"
Đây là câu hỏi mà người dẫn chương trình đặt ra khi cô tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên.
Khi ấy câu trả lời mà Tô Niệm Tinh đã đưa ra chính là: 'Mỗi một người đều là một cá thể độc lập, không thể vì cặp tình nhân khác không hạnh phúc mà cho rằng mình cũng sẽ không hạnh phúc. Ví dụ như rất nhiều người cho rằng cặp vợ chồng nam nhỏ nữ lớn là không hạnh phúc. Nhưng trên thực tế, tôi có biết một cặp tình nhân như vậy mà họ rất ân ái, có thể đi đến được bên nhau đều dựa vào sự nỗ lực chung của cả hai người mà không phải do kinh nghiệm của người khác."
Chú Minh nhìn Tô Niệm Tinh chậm rãi trả lời trên tivi cũng không nhịn được mà khen ngợi: “Đại sư, bây giờ cô nói chuyện càng ngày càng có trình độ đấy."
Chú An cười bảo: "Là nhân khí càng ngày càng vượng mới đúng chứ? Bây giờ có rất nhiêu người ngưỡng mộ danh tiếng mà tới xin đại sư chữ ký. Sau khi thành danh rồi, phiên não cũng không ít, phải không?”
Tô Niệm Tinh dở khóc dở cười: "Cháu vẫn ổn lắm, đài truyền hình cũng không công bố cháu ở quán ăn nào, mà cháu cũng không thường xuyên ra ngoài, nếu là ra ngoài chơi thì lại khác."
Các hàng xóm vô cùng ngưỡng mộ: "Bây giờ cô cũng là đại minh tinh rồi ấy chứ”"
Bọn họ cười đùa một lúc, đúng lúc này có người đi từ bên ngoài vào trong.
Người đàn bà kéo đứa con gái tới với sắc mặt hơi thối, vừa vào quán đã liếc mắt nhìn một lượt sau đó phát hiện ra trong quán đông người như vậy, bà ta lập tức có hơi khó chịu: "Tôi tới để xem bói, sao ở đây lại đông người như vậy?"
"Họ đều là thực khách cả." Tô Niệm Tinh nhìn danh sách hẹn trước: "Bà tên là Lưu Văn Thục?”