Chương 956: Của Ai
Chương 956: Của AiChương 956: Của Ai
Sau khi xem xong, Khẩu Thùy Toàn nôn nóng hỏi: "Thế nào rồi?"
Tô Niệm Tinh vẫy ta ta hiệu cho anh ta sát lại gần.
Khẩu Thủy Toàn hơi sững sờ rồi rướn nửa người tới.
Tô Niệm Tinh giơ tay che, thì thâm bên tai anh ta: "Anh đã đụng vào cô ta lần nào chưa?”
Khẩu Thủy Toàn sững sờ mất vài giây mới phản ứng lại được, anh ta ra sắc lắc đầu: "Chưa."
Tô Niệm Tinh hiểu rồi, cô đặt mai rùa trong tay xuống rồi nhìn về phía cô gái trẻ: 'Cô đã mang thai được hai tháng rồi, định làm thế nào đây?"
Hai mắt cô gái trẻ trợn trừng còn to hơn cả chuông đồng.
Khẩu Thủy Toàn thì quay phắt sang nhìn cô ta: "Của ai?"
Các hàng xóm láng giềng đã sớm nhìn chằm chằm vào bên này ngay từ khi Khẩu Thủy Toàn dẫn cô gái trẻ đi vào quán rồi, nhưng vì sợ cô ta không được tự nhiên cho nên bọn họ mới không sáp lại gân, nhưng lúc này nghe thấy Khẩu Thủy Toàn cao giọng hô lên, mọi người lập tức sững sờ, đồng loạt nhìn về phía cô gái.
Cô gái trẻ sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt lấy vạt áo: "Tôi...
Nước mắt lập tức đảo quanh trong hốc mắt của cô ta: "Là của chồng tôi."
Các hàng xóm như bị sét đánh trúng đầu, thật lâu vẫn không nói được câu nào.
Chú Minh là người đầu tiên không nhịn được nữa, ông ta trừng mắt nhìn: "Cô đã có chồng rồi mà còn ra ngoài xem mắt người khác? Cô làm thế này không phải lừa đảo hôn nhân hay sao?"
Cô gái trẻ giật nảy mình, vội vàng lắc đầu: "Không phải, tôi không lừa ai cả, anh ấy đã chết rồi. Một khoảng thời gian trước giúp bang phái đánh nhau rồi bị người ta đánh chết. Một mình tôi không thể nuôi được con, cũng không trả nổi tiên thuê nhà cho nên mới muốn tìm một người đàn ông để kết hôn, tôi..."
Cô ta liếc mắt nhìn Khẩu Thủy Toàn với vẻ áy náy: "Tôi tính đợi khi nào tình cảm giữa chúng ta tốt hơn một chút sẽ nói cho anh biết chân tướng sau. Tôi sợ bây giờ anh không có cách nào chấp nhận được đứa trẻ này cho nên tôi mới giấu anh."
Trong lúc nhất thời, Tô Niệm Tinh không biết phải nói gì mới phải nữa.
Cô gái này thật sự vẫn còn rất trẻ tuổi, trông thậm chí còn chưa đến hai mươi.
Chú An quan sát cô ta một lượt: “Cô gái, cô làm như vậy là không đúng, cô muốn tìm một người cha cho con mình vậy cũng không có gì cả, nhưng cô không nên giấu Khẩu Thủy Toàn, làm như thế là lừa người ta."
Cô gái trẻ lập tức đỏ bừng mặt, ngồi ở nơi đó với vẻ thấp thỏm và bất an, cô ta nhìn Khẩu Thủy Toàn với vẻ mong đợi.
Khẩu Thủy Toàn trải qua trận đấu tranh ngắn ngủi, cuối cùng vẫn không có cách nào chấp nhận được: "Tôi có thể chấp nhận chuyện cô đã từng kết hôn nhưng không có cách nào chấp nhận đứa trẻ này, tôi vẫn muốn có con của mình hơn."
Cô gái trẻ lập tức òa khóc, cô ta muốn biện minh cho mình nhưng cuối cùng vẫn chỉ nói: "Tôi thật lòng muốn sống với anh mà."
Bà A Cam đã lớn tuổi nên vô cùng bao dung với những cô gái tuổi còn trẻ mà đã bước sai đường: "Trên đời này không có đến mấy người đàn ông có thể chấp nhận được chuyện vợ mình mang thai con của người đàn ông khác.
Cô vẫn còn nhỏ tuổi như thế, đến ngay cả nuôi sống bản thân còn khó khăn thì thôi, vậy còn không bằng nhân lúc tháng thai còn nhỏ mà bỏ nó đi.
Cô không cần lo lắng bệnh viện cho phá thai cho, cô có thể kêu Khẩu Thủy Toàn dẫn cô đến bệnh viện lớn ở Thâm Quyến để phá. Bên đó là bệnh viện chính quy, sẽ không để lại ảnh hưởng quá lớn đối với cơ thể của cô đâu, chứ tuyệt đối đừng đến phòng khám chui."
Đại khái thì chưa từng có một người nào thật lòng nghĩ cho cô gái trẻ hết, cô ta nhìn vào ánh mắt hiền từ của bà A Cam và nghe giọng nói tràn đầy sự quan tâm đó mà nước mắt rơi xuống như mưa.
Cô ta đi lên nắm lấy tay bà ta: "Bà ơi, bà tốt với cháu quá. Cháu biết nhưng cháu lại không có tiền. Lúc anh ấy còn sống cũng không cho cháu ra ngoài làm việc nên cháu chẳng có một xu nào hết. Mỗi tháng anh ấy chỉ cho cháu mấy trăm đồng tiền sinh hoạt phí, bây giờ cháu vẫn còn đang lang thang đây.'
Mọi người thở dài một tiếng.
Khẩu Thủy Toàn có hơi không nhịn được: "Tình cảm giữa cô với chồng mình thế nào?"
"Anh ta luôn luôn đánh chửi tôi." Cô gái trẻ nghĩ đến cuộc sống trước kia đúng là sống không bằng chết.
Cô ta lau nước mắt: "Tôi muốn bỏ đứa bé nhưng lại không có tiên, bệnh viện công lập không cho phá thai, nên giờ tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa?”
"Cha mẹ cô thì sao? Họ không quan tâm cô sao?" A Nguyên không biết đã tới gần từ khi nào.
Cô gái trẻ cười khổ: "Mẹ tôi mất từ sớm, cha tôi thì lấy vợ hai cũng không đối xử tốt với tốt. Bằng không, tôi cũng sẽ không theo anh Hổ chạy tới thành phố lớn. Tôi vốn còn tưởng anh Hổ sẽ tốt với tôi nhưng anh ta luôn ở bên ngoài đánh nhau, giờ mạng cũng mất luôn rồi, tôi không có cách nào nữa mới nghĩ đến việc tìm người đàn ông khác."