Chương 967: Năm Sau
Chương 967: Năm SauChương 967: Năm Sau
Lục Uyển Thư gõ ngón tay lên mặt bàn với vẻ mặt không có cảm xúc, thật lâu vẫn không nói lấy một lời nào cả.
E rằng lời đánh giá như vậy đã nằm trong dự liệu của cô ta rồi.
Tô Niệm Tinh lại nói tiếp: "Người mà cô thích sẽ buồn bực không vui vì chuyện cô kết hôn, sau đó mắc bệnh nghiện rượu."
Lục Thư Vân vẫn luôn như một khúc gỗ nghe được câu này cũng chợt thay đổi sắc mặt: "Cái gì?"
Tô Niệm Tinh không thể không nhắc lại thêm một lần nữa.
Lộ Thư Vân giơ một tay lên, hai bàn tay kia run rẩy khủng khiếp. Cô ta dùng một tay khác đè chặt cánh tay kia lại rồi kéo vê, sau đó nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh như thể đang phán đoán tính thật giả của câu nói này.
Tô Niệm Tinh để mặc cho cô ta quan sát, rất lâu sau, cuối cùng Lục Thư Vân mới tiêu hóa được tin dữ này nhưng nó cũng khiến cô ta tiến thoái lưỡng nan.
Một cô gái thoạt nhìn dịu dàng và kiên cường này lại không thể kiềm chế được mà rơi một giọt nước mắt. Cô ta không lau nó đi mà chỉ nhìn chằm chằm vào mặt bàn, không biết phải làm thế nào.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ đi vào mang thức ăn và cả hai ly rượu vang mà hai người đã gọi từ trước đấy.
Lục Thư Vân cầm cốc rượu vang lên tu ừng ực vào cổ họng, bởi vì uống quá gấp nên suýt chút nữa còn sặc. Tô Niệm Tinh giật nảy mình, theo bản năng vội khuyên cô ta: "Đừng uống nữal"
Lục Thư Vân đặt ly rượu đã uống hơn phân nửa lên bàn, một bàn tay siết chặt lấy dao nữa rồi bắt đầu cắt miếng thịt bò vừa mới nướng xong.
Tô Niệm Tinh thấy cô ta không nói gì, cũng chỉ đành ăn phần của mình.
Bữa cơm này kết thúc trong sự im lặng của cả hai người.
Thi thoảng Tô Niệm Tinh lại ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái, nhưng từ đầu đến cuối đối phương đều không có ý muốn nói chuyện, thậm chí còn không xin ý kiến của cô.
Đợi đến khi thức ăn trong đĩa của cô ta đã bị quét sạch hết thì cô ta mới ngẩng đầu lên nhìn cô, hai mắt đỏ ngầu: "Sau đó thì sao?"
Tô Niệm Tinh ngập ngừng mở miệng: "Sau đó anh ta mắc chứng nghiện rượu, thẳng cho đến ngày hai mươi tám tháng mười năm sau, anh ta uống rượu có trộn với thuốc ngủ rồi hôn mê bất tỉnh, lúc được đưa đến bệnh viện đã vô phương cứu chữa rồi."
Lục Thư Vân lộ ra ánh mắt khó tin: "Năm sau?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Năm sau."
Lộ thư Vân siết hai bàn tay vào nhau, anh mắt dần mất đi tiêu cực, thật lâu sau, cô ta hít một hơi thật sâu rồi mới đáp: "Tôi biết rồi, cảm ơn cô."
Tô Niệm Tinh cầm ly rượu lên kính lại cô ta: 'Không có gì, nên làm thôi."
Lộ Thư Vân rõ ràng không có thói quen mang theo tiên mặt nên Tô Niệm Tinh nhận được một tấm chỉ phiếu.
Cô ta rất hào phóng, trả thẳng năm mươi vạn đô la Hồng Kông có thể giải quyết tình hình cấp bách của Tô Niệm Tỉnh hiện giờ. Cô vừa mới về đến quán ăn thì chị Vân gọi điện cho cô: "Ông chủ Quách gọi điện tới đấy."
Ông chủ Quách mà chị ta nói chính là Quách Vân Khởi.
Cứ dăm ba hôm là anh ta lại gọi điện qua đây nên chị Vân cũng nhớ được.
Tô Niệm Tinh gọi lại, Quách Vân Khởi nói cho cô biết một chuyện vui lớn, đó chính là vợ anh ta đã mang thai rồi, muốn đặt lịch ở bên chỗ cô để xem bói xem đứa bé có thể thuận lợi ra đời được hay không.
Tô Niệm Tinh đồng ý ngày mai sẽ giúp anh ta xem bói rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
"Ế?2 Chủ quán, hôm nay cô vẫn chưa đọc báo đúng không?" Bà A Cam phẩy một tờ báo.
Tô Niệm Tinh thật sự không có thời gian để đọc, cô bận đến mức hoa mắt chóng mặt rồi đây, nghe thấy bà ta nói vậy, cô mới ngồi xuống: "Có tin đồ hay ho về minh tinh nào đó sao ạ?"
"Tin đồn về minh tinh thì không có, nhưng lại có một quẻ tượng nữa ứng nghiệm rồi đấy." Bà A Cam lộ ra vẻ mặt 'cô đã gặp phải đối thủ cạnh tranh rồi": "Cô đoán xem là ai nào?”
Tô Niệm Tinh nghĩ ngợi một lúc: "Chắc chắn là người trợ lý mới của Lý Thành Kiệt đã xảy ra chuyện đúng không? Rất nhiều lời tiên tri trước đó đều đã trải qua rồi."
Ví dụ như dự đoán về World Cup này, qua một khoản thời gian cũng coi như đã ứng quẻ, giờ chỉ còn lại mấy lời tiên tri vẫn chưa ứng nghiệm mà thôi.
Trong đó có một lời tiên tri mà Lý Thiêu Quang đưa ra này, trước đó Tô Niệm Tinh cũng đã xem qua tướng mặt của La Tử Vi rồi, quả thật người này sẽ xảy ra chuyện.