Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 966 - Chương 966: Lục Tiểu Thư? Cô Muốn Tìm Tôi Xem Bói Sao

Chương 966: Lục Tiểu Thư? Cô Muốn Tìm Tôi Xem Bói Sao Chương 966: Lục Tiểu Thư? Cô Muốn Tìm Tôi Xem Bói SaoChương 966: Lục Tiểu Thư? Cô Muốn Tìm Tôi Xem Bói Sao

Nhìn bộ dáng đắc ý của ông ta, Tô Niệm Tinh cũng không nói ra mấy câu quét sạch hứng thú của người khác mà chỉ nhìn về phía chị Vân: "Khách hàng hẹn trước đã tới chưa?”

Chị Vân lắc đầu: "Bên đó vừa mới gọi điện qua đây nói là sẽ tới đây đúng giờ để đón cô."

Hai mắt chú Minh sáng ngời hẳn: "Đón cô? Đại sư, vậy người ta chắc là phú hào hoặc là minh tinh rồi, gần đây nhân khí của cô đúng là nổi thật."

Chú An bật cười: "Đương nhiên rồi, bây giờ đại sư đã không phải là người bình thường nữa, tìm cô ấy xem bói còn phải xếp hàng nữa đó."

Tô Niệm Tinh dở khóc dở cười: "Hai chú kẻ xướng người họa, ai không biết còn tưởng cháu gửi tiền cho các chú làm quảng cáo ấy."

Các thực khách cười ha ha.

Không lâu sau, cuối cùng cũng có một chiếc xe sang trọng lái tới đây, Tô Niệm Tinh đến quầy thu ngân lấy dụng cụ, các hàng xóm thì bám vào khung cửa, thò đầu nhìn ra ngoài, chỉ muốn xem người ngồi bên trong con xế hộp xịn quách đó là ai.

Đáng tiếc là xe có dán film xe nên không trông thấy tình hình bên trong.

"Nhìn cái xe thôi đã biết là rất giàu có rồi."

Tô Niệm Tinh dẫn Đại Đao cùng ngồi vào trong xe, người phụ nữ ngồi ở ghế phụ lái chào hỏi cô: "Chào cô, Tô tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi." Tô Niệm Tinh hơi sững sờ: Lục tiểu thư? Cô muốn tìm tôi xem bói sao?

Người ngồi trên xe không phải ai khác mà chính là một trong ba cô con gái của phù hào số một Macau - người mà trước đây từng được dì hai liên hôn cho Lương An Bác - Lục Uyển Thư.

Lục Uyển Thư gỡ kính râm xuống, hôm nay cô ta trang điểm theo kiểu thời thượng nhất hiện nay, mái tóc dài tự nhiên để xõa trông lại rất có khí chất: "Đúng rồi, trước đó tôi đã từng nhắc đến với cô rồi đấy nhưng sau này lại có việc nên chậm trễ không tới được. Đợi lúc tôi định tìm cô xem bói thì lại phát hiện ra cô đã nổi tiếng như vậy rồi, tôi phải đặt trước tận một tháng mới đến phiên."

Tới phòng bao, Đại Đao và tài xế đứng ở bên ngoài, còn Lục Uyển Vân và Tô Niệm Tinh ở bên trong chọn món sau đó mới bắt đầu bước vào chủ đề chính.

"Tôi muốn bói về viễn cảnh tương lai của mình. Hôn nhân hay sự nghiệp đều được cả, cô có thể bói được bao nhiêu thì bói bấy nhiêu đi."

Cô ta nở nụ cười khổ: "Tôi cũng không giấu gì cô, cha tôi muốn tôi liên hôn nhưng tôi thật sự không cam lòng."

Cô ta nói chuyện rất mập mờ nhưng Tô Niệm Tinh đã từng đọc qua tin đồn bên lề liên quan đến cô ta ở trên báo rồi.

Cô ta có một anh bạn trai là ca sĩ nhưng bởi vì đối phương là con riêng của một gia tộc lớn, không có quyền thừa kế gì cho nên cha của cô ta muốn cô ta liên hôn với một cậu ấm môn đăng hộ đối khác.

Tình cảm giữa cô ta và anh bạn trai rất không tồi, nhưng cứ cố tình cô ta lại là một người con hiếu thảo, cộng thêm sau khi anh cả của cô ta qua đời, hai phòng khác lúc nào cũng như hổ đói rình mồi. Em trai của cô ta còn nhỏ tuổi như thế, không đủ thừa kế gia nghiệp cho nên mẹ của cô ta mới muốn cô ta chiếm vị trí. Kiếp trước Tô Niệm Tinh đã từng được chứng kiến rất nhiều cuộc liên hôn hào môn rồi, số người yêu thích đối phương cực kỳ ít, còn lại phần lớn đều là dựa theo nhu cầu cả. Đương nhiên, cũng có hai người ghét bỏ lẫn nhau, nhưng vì thừa kế tài sản mà không thể không căng da đầu lên kết hôn với người mà mình không thích.

Tô Niệm Tinh nhìn cô ta: “Đàng trai là ai vậy?”

"Hứa Minh Kiệt."

Tô Niệm Tinh hiểu ra rồi, cha của Hứa Minh Kiệt khởi nghiệp từ ngành bất động sản, Hứa Minh Kiệt là đứa con trai thứ ba của ông ta và là thành viên hội đồng quản trị của công ty.

Chẳng qua, nghe nói anh ta là một tay công tử đa tình có tiếng, không có năng lực gì nhưng rất thích nghe nịnh hót. Tương lai, quyền lớn trong công ty sẽ rơi vào tay anh cả của anh ta.

Thật ra thì Tô Niệm Tinh khỏi cần xem chỉ tay cũng có thể bói ra được, nhưng cô vẫn ném lục hào kim tiền quẻ: "Cuộc hôn nhân của hai người các cô sẽ không kéo dài được lâu đâu. Cùng lắm chỉ được ba năm là sẽ chia phòng ngủ. Anh ta trăng hoa lăng nhăng, mà tim cô cũng đã thuộc về người khác, các cô giống như bị buộc chung trên một con thuyền nhỏ hôn nhân này vậy, không ai muốn đánh đổi thật tâm cả."
Bình Luận (0)
Comment