Chương 965: Cậu Ta Chính Là Tên Lừa Đảo Đấy
Chương 965: Cậu Ta Chính Là Tên Lừa Đảo ĐấyChương 965: Cậu Ta Chính Là Tên Lừa Đảo Đấy
Người đàn bà vừa rồi vẫn luôn gắng sức bảo vệ A Hồng lập tức chửi xối xả: "Mày là đồ biến thái! Nam mà lại giả dạng nữ!”
"Bị điên à!"
A Hồng bị nhiều người chửi như thế cũng hơi ấm ức: "Nhưng chúng tôi thật sự có bên nhau mà. Anh ấy từng dẫn tôi đi công viên hẹn hò, còn dẫn tôi đi ăn vịt, chúng tôi còn cùng nhau ngồi đu tiên nữa..."
Cùng với cậu ta liệt kê lần lượt ra, Anh Hoa lại lắc đầu phủ nhận: "Chưa từng có luôn, tôi không biết tại sao cậu ta lại nói như vậy."
Lần này thì mọi người đều không tin lời của A Hồng nữa mà bắt đầu đứng về phía Anh Hoa.
Nhưng cũng có người nghi ngờ: "Cậu ta nói rất giống thật ấy chứ? Liệu có khả năng thật sự đã từng hẹn hò hay không? Không phải ở nước ngoài cũng có đàn ông bên nhau hay sao?”
"Cô tin lời cậu ta nói à? Cậu ta chính là tên lừa đảo đấy!" Rất nhanh đã có người phủ nhận.
Tô Niệm Tinh giải thích với mọi người: "Cậu ta mắc chứng hoang tưởng, mấy chuyện này đều là cậu ta tự tưởng tượng ra cả."
Quần chúng vây xem chợt hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía A Hồng đã có sự đồng cảm và cũng có cả sợ hãi.
Anh Hoa không muốn dây dưa với cậu ta nữa, chỉ cảnh cáo cậu ta không được phép bám theo mình rồi sau đó chen ra khỏi đám đông mà chạy mất.
A Hồng bị người xung quanh chỉ trích mà đứng ngây người tại chỗ. Đám người vây xem thấy thiếu mất một người trong cuộc rồi, cũng không còn gì để xem nên nháo nhào tản đi.
Tô Niệm Tinh hỏi A Hồng cách thức liên lạc với người nhà, nhưng cậu ta lại trừng mắt nhìn cô với vẻ dữ tợn: "Tại sao cô lại chia rẽ chúng tôi hả?"
Tô Niệm Tinh không tiện so đo với người bệnh mà chỉ nhẹ giọng giải thích: "Tôi không chia rế các anh, anh với anh ta chưa bao giờ từng hẹn hò cả. Anh xem, vừa rồi đến ngay cả giới tính của anh mà anh ta còn không nhớ nổi nữa kìa."
Sắc mặt A Hồng thay đổi, vẻ mặt tang thương hẳn đi: "Anh ấy quên tôi rồi, quên mất lời thê mà chúng tôi đã hứa với nhau!"
Tô Niệm Tinh thấy trên cổ áo của anh ta có một tấm danh thiếp, cô rút nhanh tấm danh thiếp ra, bên trên có một số điện thoại nên dứt khoát gọi qua đó luôn. Bên kia là mẹ của A Hồng, sau khi biết được con trai đi lạc, bà †a vội vàng qua đây đón người.
A Hồng vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc của mình: "Anh ấy đi theo người khác rồi, anh ấy không cần tôi nữa."
Mẹ của A Hồng kiên nhẫn an ủi cậu ta: "Mẹ dẫn con đi tìm cậu ta nhé."
A Hồng ngoan ngoãn rời đi cùng mẹ mình.
Đợi lên xe rồi, mẹ của A Hồng nói với tài xế: "Đến viện điều dưỡng An Ninh.”
Xe taxi nhanh chóng rời đi.
Đại Đao tò mò hỏi: "Có phải cậu ta mắc bệnh tâm thần không?”
"Đại loại là thế chăng?" Tô Niệm Tinh xoa mi tâm.
"Thoạt nhìn không khác gì người bình thường cả, không ngờ lại là một tên điên?" Đại Đao không nhịn được mà cảm thán.
Tô Niệm Tinh từ chối cho ý kiến.
Đúng lúc này, lại có một chiếc taxi đỗ lại trước cửa rồi Phạm Minh bước xuống từ trong đó.
Tô Niệm Tinh nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ: "Ngày mai mới chính thức làm việc cơ mà, sao hôm nay anh lại tới đây?"
Phạm Minh chỉnh lại áo của mình rồi nói với vẻ dè dặt: "Tôi muốn qua đây xem có việc gì có thể giúp được hay không?”
Không có ông chủ nào không thích một nhân viên cần mẫn hết, hiển nhiên là Tô Niệm Tinh cũng không ngoại lệ.
"Bà chủ, tôi đã tìm được ông chủ cũ ở sân bay và đã nhận được tiền bồi thường rồi, cảm ơn cô." Phạm Minh không kiềm chế được khóe miệng đang nhếch lên.
"Chúc mừng chúc mừng"...
Tô Niệm Tinh ném lại quán ăn mới cho Phạm Minh xử lý, còn mình thì lại cùng Đại Đao về đường Paterson.
Về đến địa bàn quen thuộc là cả người cô thoải mái hơn rất nhiều.
"Đại sư, quán ăn mới thế nào rồi? Việc kinh doanh có ổn không?" Chú Minh tò mò hỏi cô.
Tô Niệm Tinh cầm một cốc trà sữa uống một hơi rồi mới trả lời câu hỏi của ông ta: "Việc làm ăn cũng được ạ, lưu lượng người rất đông, chỉ là vấn đề vệ sinh có hơi kém một chút."
"Cái đó là đương nhiên rồi." Chú An cười bảo: "Vệ sinh ở phía bên con phố của chúng ta được làm tốt nhất đấy, còn ở Thâm Thủy Phụ thì loạn lắm."