Chương 997: Đại Sư, Còn Nhớ Tôi Không
Chương 997: Đại Sư, Còn Nhớ Tôi KhôngChương 997: Đại Sư, Còn Nhớ Tôi Không
Những người khác cũng cảm thấy có khả năng: "Dù sao thì quán quân đã xuất hiện cả rồi, bọn họ cũng không cần thiết phải lo lắng lời tiên tri của mấy người kia có đúng hay không nữa."
Các hàng xóm thảo luận hăng hái, đúng lúc này thì một vị khách quen thuộc tìm tới.
Võ Xương Sùng mỉm cười đi vào trong quán: "Đại sư, còn nhớ tôi không?”
Tô Niệm Tinh mỉm cười: "Đương nhiên là có rồi."
Năm ngoái, Võ Xương Sùng đến tìm cô xem bói, trước đây còn từng cung cấp công việc cho cô.
Anh ta nghe theo lời cô đến nội địa xây xưởng, trải qua một năm, việc làm ăn quả thật không tồi, chi phí tuyển dụng công nhân ở nội địa rẻ hơn rất nhiều, mắt thấy xưởng điện tử sắp hồi vốn rồi nhưng Liên Xô lại giải thể. Tin tức này dường như không liên quan gì đến dân kinh doanh nhưng thật ra lại có liên quan cực lớn.
Võ Xương Sùng lo lắng vô cùng: "Rất nhiều vốn nước ngoài đã rút rồi làm tôi có hơi lo lắng, cô có thể bói cho tôi một quẻ được không?”
Tô Niệm Tinh không vội vàng xem quẻ để anh ta có thể yên tâm trước mà là hỏi chỉ tiết: "*ếốn nước ngoài rút rất nhiêu?"
Cô cũng không hiểu biết quá sâu về lịch sử trong giai đoạn này mà chỉ biết nội địa đang nằm trong giai đoạn đầu của cải cách mở rộng, trị an không được tốt cho lắm. Lúc ông nội cô lập nghiệp còn bị rất nhiều lưu manh bắt nạt.
"Đúng rồi, rất nhiều công xưởng có vốn nước ngoài ở Thâm Quyến đều đang bán tống bán tháo kia kìa. Cô cũng biết Liên Xô giải thể rồi đấy, mà nội địa với bọn họ lại cùng một thể chế. Giờ Liên Xô ngã rồi, rất có khả năng mục tiêu tiếp theo của Mỹ chính là nội địa." Võ Xương Sùng nói lại đúng sự thật những gì tai nghe mắt thấy cho cô để Tô Niệm Tinh bói chuẩn hơn.
Trong lòng Tô Niệm Tinh không nhịn được mà thấp thỏm, hóa ra con trai của Quách Xương Thắn không phải ngoại lệ mà rất nhiều người nước ngoài đều nghĩ như vậy.
Chắc hẳn năm sau, nội địa sẽ nằm ở tình hình cam go nhất, sau đó nội địa đã vượt qua cửa ải khó khăn này thế nào? Cô trâm ngâm suy nghĩ, rất lâu vẫn không nghĩ ra được gì.
"Đại sư? Đại sư?" Võ Xương Sùng thấy Tô Niệm Tinh ngây người mới không nhịn được mà nhắc nhở cô.
Tô Niệm Tinh lấy lại bình tĩnh mới cười với anh ta: "Nếu như anh tin tôi thì tôi có thể nói với anh là không đâu. Nội địa sẽ không phải là Liên Xô thứ hai. Liên Xô là chỉnh thể do rất nhiều quốc gia gom lại, còn nội địa đã sớm thống nhất từ thời nhà Tần rồi, tình hình quốc gia hoàn toàn khác nhau.
Cho nên anh không cần lo bọn sẽ tan rã từ nội bộ. Về phần nước Mỹ liệu có đối phó với nội địa hay không thì lại càng không cần lo lắng, bây giờ nội địa nghèo rớt mồng tơi, đánh vào nội địa hoàn toàn không vớt được lợi lộc gì cả, bọn họ sẽ dời mục tiêu sang nước khác thôi."
Quách Xương Sùng vẫn luôn lo lắng cuối cùng cũng yên tâm được: "Vậy thì tốt quát Tôi vừa mới hồi vốn thôi, còn muốn nhân cơ hội phát tài nữa đây, không chiến tranh thì quá tốt rồi."
Tuy rằng Tô Niệm Tinh chắc chắn nội địa sẽ gặp dữ hóa lành nhưng cũng không có nghĩa là Quách Xương Sùng có thể thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn này cho nên cô vẫn bói cho anh ta một quẻ. Thấy cô nhíu chặt mày trông có vẻ phiên não, Võ Xương Sùng thấp thỏm hỏi một tiếng: "Sao vậy? Có phải có vấn đề gì không?"
Có thế nào thì cô cũng không ngờ mình đang bói sự nghiệp mà lại bói ra được trong cuộc hôn nhân có người ngoại tình.
Cô lúng túng gãi đầu: "Sự nghiệp của anh không có vấn đề gì hết, nhưng vợ của anh và bạn thân của anh sẽ qua lại rất gần trong tương lai."
Võ Xương Sùng ngây người rất lâu và nhìn cô với vẻ khó tin: "Ý của cô là bọn họ sẽ phản bội tôi?"
Tô Niệm Tinh sửa lại lời anh ta: "Bây giờ vẫn chưa."
Trên gương mặt của Võ Xương Sùng không có bất cứ biểu cảm nào cả.
Trong lúc nhất thời, Tô Niệm Tinh không nhìn ra được suy nghĩ thật sự của anh ta.
Rất lâu sau, anh ta mới mở miệng đáp: "Chẳng trách mà lần này tôi về nhà, cô ấy luôn cãi nhau với tôi, nói tôi luôn bận rộn công việc mà không để ý đến cô ấy."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Bây giờ cô ta chỉ đang oán trách, khi phụ nữ thật sự không oán trách nữa thì đại khái cũng đã từ bỏ rồi."
Võ Xương Sùng cười khổ: "Tôi biết phải làm thế nào bây giờ, tôi phải bôn bê giữa hai nơi nên không có thời gian quan tâm cô ấy, chẳng trách mà cô ấy lại thay lòng.