Chương 998: Thế Thì Sao Mà Được Chứ?
Chương 998: Thế Thì Sao Mà Được Chứ?Chương 998: Thế Thì Sao Mà Được Chứ?
Tô Niệm Tinh chỉ thẳng vào trọng tâm: "Lúc anh làm ăn sẽ phải xã giao với khách hàng, mà khi anh nghe điện thoại lại không biết kiêng dè, khiến cô ta rất khó không nghĩ nhiều."
Thật ra hai vợ chồng này hoàn toàn không hợp ở bên nhau. Võ Xương Sùng là thương nhân, góp vui lấy lệ là chuyện thường như cơm bữa nhưng vợ anh ta lại là một người phụ nữ trẻ cần có đàn ông che chở.
Võ Xương Sùng im lặng một lúc, trong lúc nhất thời không đưa ra được quyết định gì cả. Anh ta không có khả năng không kiếm tiền, anh ta muốn sống cuộc sống tốt nhưng quả thật cũng không thể bớt ra được thời gian ở bên vợ, lẽ nào anh ta phải ly hôn với vợ sao?
Thế thì sao mà được chứ?
Tiễn Võ Xương Sùng đi rồi, Tô Niệm Tinh nhận được điện thoại của cơ quan nói là đã làm xong chứng minh thư cho cô, kêu cô qua nhận.
Hai mắt Tô Niệm Tinh lập tức sáng ngời, nửa năm rồi cuối cùng cũng có.
Cô quay đầu gọi Đai Đao đi cùng mình tới văn phòng đảo Hồng Kông.
Lấy được chứng minh thư và ký tên xong, Tô Niệm Tinh thuận đường đi làm thẻ thông hành Hồng Kông. Đại khái phải làm việc mười năm mới có cái này, sau này đến nội địa cũng sẽ thuận tiện hơn.
Làm xong thủ tục, trở về quán ăn lại xem bói cho khách hàng đã hẹn trước.
Tầm giờ cao điểm bữa tối vẫn có rất nhiều thực khách ngưỡng mộ danh tiếng mà tới, họ chụp ảnh chung với Tô Niệm Tinh và kêu cô giúp ký tên. Chủ hàng sách thấy nhân khí ở bên cô vượng mới ôm một thùng sách to đứng ở cửa chào hàng: "Học Tô thần toán xem bói để tìm được lang quân như ý, sự nghiệp lên một tâng cao mới nào!"
Khỏi phải nói, chào hàng như vậy cũng thật hữu dụng, rất nhiều thực khách không chen được vào mà lại không muốn trở về tay không nên mua một quyển ở cửa rồi về nhà đọc.
Các hàng xóm thật sự không thể chịu được cảnh chen chúc như vậy, họ không ăn cơm nữa mà trực tiếp chuồn ra khỏi quán.
Thẳng đến tận mười giờ tối thì Tô Niệm Tinh mới tiễn hết các vị khách nhiệt tình đi, cô dự định ngày mai sẽ ở nhà nghỉ ngơi một hôm, nguyên một ngày cười với khách khứa, ký tên cho bọn họ đúng là quá mệt mà.
Buổi tối, chị Vân với Hứa Bát San cùng nhau kiểm kê, thấy mức doanh thu tăng vọt mà hai người đều vung đến mức nhảy cẵng lên: "Bà chủ, mức doanh thu hôm nay tăng gấp hơn hai lần bình thường đấy."
Hai hôm nay khách đến đông, các thực khách mua rồi rời đi chứ hoàn toàn không ở lại quán dùng bữa. Tiểu long bao trong quán đều được làm sẵn từ trước, hơn nữa bán hết rồi còn có thể kêu tòa nhà văn phòng giao qua thêm, hoàn toàn không cần lo không có hàng tồn.
Một ngày chỉ riêng bán mỗi tiểu long bao đã được hơn hai nghìn xửng rồi, càng không cần nói đến trà sữa.
"Bà chủ, ngày mai cô nhất định phải tới nữa đấy nhé, chúng ta có thể đột phá kỷ lục được hay không còn dựa vào cô nữa đấy."
Tô Niệm Tinh thấy nhiều tiên như vậy mà cơn mệt mỏi uể oải bởi vì ký tên nhiều lập tức bị quét bay sạch. Bây giờ cô không thấy đau lưng, mỏi tay nữa, ngay cả gương mặt đã cười đến cứng ngắc cũng có thể tiếp tục tươi cười. "Được chứ! Tôi nhất định sẽ tới!
Đừng hòng có người nào cản được cô phát tài.
Ký tên thì đã sao?
Cô thích ký tên đấy!...
Tô Niệm Tinh trở về nhà thì giám sát Lương vẫn chưa về, thẳng cho đến tận sáng sớm thì anh mới vê.
Trông thấy cô rúc trong sô pha nhìn đô, anh mới đi qua đó ôm vai cô: "Đang nhìn gì vậy?”
"Kịch bản phỏng vấn đó, ngày mai còn phải tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông Macau và Đài Loan nữa!" Tô Niệm Tinh ngáp một cái rồi xoay cổ: "Mỏi ghê, cả ngày bận tới bận lui ứng phó với nhiều khách hàng như vậy."
Giám sát Lương ra hiệu cho cô quay người lại: "Để anh bóp cho em."
Tô Niệm Tinh nghiêng người qua, quay lưng lại với anh, giám sát Lương mát xa cánh tay cho cô: "Thế nào rôi? Có thoải mái không?”
Tô Niệm Tinh đang thích chí híp cả mắt lại đột nhiên sững sờ: "Anh nhận được vụ án mới rồi phải không? Chứ sao đột nhiên lại về muộn như vậy?”
"Không có." Giám sát Lương đấm nhẹ vào vai cô, sau khi xác nhận xong lực đạo rồi mới men tay cánh tay trái đấm sang bên phải: "Anh đi tìm Diệp Kế Minh và dẫn ông ấy tới thăm Trương Dật Tiên, muốn nhờ ông ấy xem giúp Trương Dật Tiên đã dùng trận pháp gì.'
"Có phải là trồng sinh cơ không?" Trước đó Tô Niệm Tinh vẫn luôn có suy đoán nhưng không thích bào tận gốc rễ như giám sát Lương.